Anh cả Tô Cẩm Vũ ở căn phòng bên phải, anh hai Tô Cẩm Quốc cùng cảnh ngộ với Tô Cẩm Tú, ở chái nhà bên trái, mà phòng bếp của họ chỉ là một căn phòng nhỏ ngay cả xoay người cũng khó khăn.

Tô Cẩm Tú thoáng chốc nhớ lại, hình như lúc cô về nông thôn, chị dâu cả vừa sinh hai đứa con, hiện giờ hai đứa cháu trai một đứa khoảng chín tuổi, một đứa khoảng sáu tuổi, không biết đã chia phòng chưa.

Nếu như chia rồi sợ rằng lần này cô trở lại còn phải cãi nhau một trận.

Nhưng cô cũng không sợ, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.

Chắc chắn là không thể xuống ruộng trồng trọt rồi, chỉ đành trở về cướp lấy một công việc kiếm ít tiền duy trì cuộc sống.

Chẳng mấy chốc, xe buýt đã đến một trạm trên đường lớn ngay bên ngoài con ngõ nhỏ, Tô Cẩm Tú mang theo bọc quần áo xuống xe, đứng ở đầu ngõ, nhìn vào con ngõ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.


Trong lúc nhất thời cô không biết nên đi về bên nào.

"Cháu là! Con gái nhà lão Tô?" Đột nhiên có một giọng nói ngập ngừng vang lên bên cạnh.

Tô Cẩm Tú quay đầu sang, nhìn thấy một người phụ nữ bó chân, búi tóc đang ngồi trên ghế đẩu, trong tay còn đang bóc lạc.

Cô lục tìm trong trí nhớ một chút, sau đó mỉm cười ngoan ngoãn:"Bà Chu, cháu là Cẩm Tú đây.

""Tú Nhi à? Ôi trời, xem mắt tôi này.

" Bà Chu đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng vỗ tay một cái, vội vàng đứng lên: "Con bé này, cháu trở về lúc nào thế? Mau mau, mẹ cháu đang ở trong nhà đấy.


"Nói xong bà Chu cúi người bưng rổ lạc lên đi vào trong sân.

Tô Cẩm Tú thấy đôi chân bó đi đường hơi xiêu xiêu vẹo vẹo của bà, có hơi sợ, bèn vội vàng đưa tay nhận lấy rổ:"Bà ơi, để cháu giúp bà.

""Không cần đâu, cháu ngồi xe lửa chắc chắn là rất mệt, mặt còn vàng như nghệ thế kia, để bà bê được.

"Bà Chu nói vậy, nhưng cũng không giật lại.

Bà nhìn Tô Cẩm Tú bê rổ lạc vào trong sân rồi lại đi ra, lúc này mới mỉm cười kéo tay cô nói:"Cha cháu và anh chị cháu đều đi làm rồi, chỉ có một mình mẹ cháu ở nhà trông hai đứa cháu.

Mẹ cháu ngã nặng lắm, mấy ngày hôm nay toàn là bà phải đưa cơm sang, hôm nay cháu về rồi, cũng có thể giúp đỡ được mẹ ít nhiều.

""Ôi, cháu nhận được điện báo nói mẹ bị ngã, vội vàng trở về, mẹ cháu khổ cả đời, còn phải chịu tội này, cháu chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện mọi người trong nhà đi làm hết, không ai chăm sóc mẹ cháu là trong lòng cháu lại đau như dao cắt, cực kỳ khó chịu.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương