[ Thập Niên 80 ], Tái Giá Ma Ốm, Mẹ Chồng Cho Ta 10 Tỷ
-
Chương 6: Khương Ninh Chắc Chắn Là Con Dâu Cố Gia
Nhìn Đặng Lan bị người ta vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
Khương Ninh liền theo dòng người lặng lẽ ra ngoài, nhưng cô không có lập tức trở về, mà là đi ngân hàng lấy một ít tiền, chờ thời điểm trời tối, lúc này mới trở về thôn Đại Lăng.
Đương nhiên không về Lý gia, mà là trở về phòng cũ của Khương gia.
Kỳ thật 5 năm trước, nhờ vào nỗ lực của cha và các anh trai mà Khương gia một nhà đã rời khỏi phòng cũ thôn Đại Lăng, chuyển đến đại viện ở Nam Khu Đại Thành.
Cô nhớ sau đó……
Cha vì muốn đưa tiền cho cô cùng Lý Đại Quải xuống biển buôn bán mà đem đại viện bán.
Cuối cùng trở lại phòng cũ này .
Căn phòng cũ này vẫn giống như trí nhớ lúc nhỏ của cô.
Trở về lão phòng, cảm thấy ngũ vị tạp trần
Cô một mình đứng trước căn nhà cũ, không biết đứng bao lâu, mãi cho đến thím Cố lại đây : '" Tiểu Ninh "
"Thím Nghiêm Chi "
“Ta liền biết cháu sẽ về nơi này, trong lòng cháu giờ hẳn không dễ chịu phải không? Người Lý gia thật quá phận, sao họ dám đối với cháu như vậy.”.
Khương Ninh nhìn Nghiêm Chi, “Thím, cháu cùng Lý Đại Quải chuẩn bị ly hôn rồi.”
“Ta biết, thím thấy vui mừng thay cháu, cháu xem như thoát khổ rồi!……” Nghiêm Chi vui mừng, là từ đáy lòng biểu đạt ra tới, không có một tia che giấu.
Khương Ninh bỗng nhiên dùng ánh mắt muốn khóc nhìn Nghiêm Chi, “Thím, ngài cảm thấy cháu rất xấu sao?”
“Ai u, đứa nhóc này nói cái gì vậy? cháu thân hình gọi mượt mà, cái gì xấu hay không xấu?”
“Nhưng mặt cháu……”
Nghiêm Chi nhìn mặt Khương Ninh, không có một tia ghét bỏ, ngược lại còn vuốt ve khuôn mặt cô, “Kỳ thật cháu ngũ quan rất đẹp, tàn nhang trên mặt có thể dùng phấn trứng ngỗng là có thể che lại……
Hơn nữa nếu người ta thích cháu, chỉ xem trái tim cháu chứ không phải nhìn ngoại hình, cháu không cần tự ti "
Khương Ninh nước trong mắt tràn ra một tia vui mừng, “Thím, cháu muốn làm con dâu ngài, gả cho Cố đại ca, ngài cảm thấy được không?”
Nghiêm Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó khẩn trương bắt lấy tay cô, “Nha đầu! Cháu có biết cháu đang nói cái gì không? Thiêm Hành nhà ta mỗi người đều nói chỉ còn nửa cái mạng!
Cháu sao muốn gả cho tiểu Thiêm! Cháu nếu muốn báo đáp ta thì không cần…… Không cần! Thím thiệt tình muốn giúp cháu, đừng ủy khuất chính mình như vậy. Mà dù cho ta đồng ý, Thiêm Hành cũng sẽ không đồng ý.
Tiểu Thiêm tính tình lạnh lùng, không ai chịu nổi, nó hiện tại bị thương, ta không nghĩ làm liên lụy đến cháu.”
“Thím, cháu không phải nói giỡn, hiện tại cháu thanh danh đã thối, cũng không trông mong có thể tìm được người có điều kiện tốt. Cháu thấy ngài là người tốt, Cố đại ca cũng tốt, cháu sẽ hảo hảo chiếu cố anh ấy, cháu muốn thay đổi một cuộc sống mới.”
Khương Ninh trước mắt kiên định, không giống như nói giỡn.
Nghiêm Chi lại tàn nhẫn đánh vào bàn tay cô, “Cháu quả thực là hồ nháo!”
“Cháu không có hồ nháo…… Thím……”
Khương Ninh không rút tay về, nhìn Nghiêm Chi bằng khuôn mặt nghiêm túc.
Nghiêm Chi ngẩn ra một chút, bị sự kiên định, nghiêm túc trong mắt Khương Ninh làm ngơ ngẩn, bà đờ đẫn xoay người, lắc đầu: “Không thể! Thím không thể hại cháu, con ta còn có thể sống bao lâu, ta cũng không biết…… Ta như thế nào có thể hại cháu.”
“Thím……”
Khương Ninh cảm giác được sự cố chấp Nghiêm Chi, còn có tâm địa thiện lương của bà.
Nếu vậy cô lại nghĩ cách khác.
Nghiêm Chi lau lau khóe mắt, sửa sang lại cảm xúc của chính mình, “Được rồi, đứa nhóc, đừng nghĩ cái chủ ý này nữa. Cháu nếu muốn cảm ơn ta đã giúp cháu thì khi nào cháu rảnh rỗi, đến đây thăm ta là được.
Chuyện muốn làm con dâu ta…… Khả năng chúng ta đời này không duyên phận đi. Con ta càng không có cái này phúc khí.”
Khương Ninh trước mắt động dung bắt lấy tay bà, “ Anh ấy có phúc khí, thật sự có!”
Cô trong lòng càng thêm kiên định, phải gả cho Cố Thiêm Hành, thay đổi anh ấy cùng Nghiêm Chi vận mệnh.
Nghiêm Chi chỉ là nghe Khương Ninh nói, không có trả lời cô, cặm cụi giúp cô dọn dẹp phòng ở. Trong lòng bà sao không gấp gáp muốn con trai cưới vợ ? Bà cũng đã nhờ bà mai tìm vài lần, nhưng mặc kệ điều kiện kém hay điều kiện tốt. Ai cũng không muốn gả cho con bà.
Bà cũng không biết chính mình có thể sống mấy năm? Vạn nhất bà ngày nào đó không còn nữa, còn có người chiếu cố con trai cũng tốt.
Nhưng đứa nhỏ này tính tình không tốt, hiện tại cô nương nhà người ta cũng thông minh, ai mà nguyện ý trơ mắt nhảy vào hố lửa.
Kỳ thật nói đến, Khương Ninh cùng Thiêm Hành thật sự xứng đôi, chỉ là thôi, bà không nghĩ hại cô nương tốt như vậy. Đứa bé này tuy rằng cùng Lý Đại Quải kết hôn, nhưng bà rõ ràng nhất, bọn họ chưa động phòng.
Người ta còn là cô gái trong trắng, thanh thanh bạch bạch, trong nhà điều kiện lại tốt.
Con trai bà người nửa tàn phế, nói khó nghe, sợ năng lực nam nhân đều không làm được.
Nếu Khương Ninh gả lại đây, kia không phải làm hại cô sao?
Bà trong lòng nói nhẩm, không thể được, không thể được……
Cũng không biết do lời nói của Khương Ninh ảnh hưởng đến Nghiêm Chi không, mà đêm đó bà cư nhiên mơ một giấc mộng. Mơ thấy bạn già đã mất, vẫn luôn lôi kéo tay bà, nói bà đáp ứng Khương Ninh vào cửa.
Còn nói Khương Ninh chú định là con dâu Cố gia.
Còn nói Khương Ninh sẽ cứu con trai bọn họ.
Bà không rõ nguyên do, muốn hỏi rõ ràng thời điểm, bạn già xoay người liền đi rồi, nhưng vẫn luôn dặn dò bà, nhất định phải cho Cố Thiêm Hành cưới Khương Ninh.
Ngày hôm sau Nghiêm Ninh thức dậy, liền vẫn suy nghĩ về giấc mơ này.
Cố Thiêm Hành nhìn mẹ phát ngốc trong phòng bếp, nhìn nước trong nồi sắp cạn, hô, “Mẹ?”
Nghiêm Chi nhìn Cố Thiêm Hành, con trai của bà thật đúng là đẹp trai. Nhớ trước lúc con trai ra chiến trường, ngạch cửa của Cố gia sắp bị người đạp vỡ, nhưng từ sau khi bị thương từ chiến trường trở về……
Biết bao nhiêu người sau lưng cười nhạo bà.
Bà chậm rãi phục hồi tinh thần lại, “Thiêm Hành, con có muốn cưới vợ không?”
Cố Thiêm Hành nghe lời này, trên mặt không gợn sóng, “Không muốn.”
“Vì cái gì không muốn, thân thể con nếu có người cẩn thận chiếu cố, biết đâu có thể dần dần tốt lên thì sao.”
Cố Thiêm Hành bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Chi, ánh mắt lạnh thật sự, “Mẹ, ngài đừng có lăn lộn, con sẽ không cưới vợ.”
“Con trai……”
Nghiêm Chi suy nghĩ, vẫn không nói chuyện Khương Ninh lúc nãy cho nó biết.
Thôi, Khương Ninh nha đầu này ngốc, không đại biểu trong nhà cô ai cũng ngốc.
Nhà người ta đều là phần tử trí thức, hơn nữa mỗi người đều có uy tín danh dự, Khương Ninh dù thanh danh có xấu đi chăng nữa cũng có thể chọn người đẹp trai , tài giỏi, không đến lượt con trai nửa tàn phế của bà.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu vào, chim chóc ở ngoài cửa sổ ríu rít hót không ngừng.
Khương Ninh đẩy cửa sổ ra, hít thở bầu không khí trong lành, nghe tiếng chim hót dễ nghe, nhìn thời gian trên đồng hồ cô không trì hoãn, nhanh nhẹn thu thập đồ đạc xong liền chuẩn bị vào thành.
Cô đem tiền ngày hôm qua cất vào ba lô quân nhân màu xanh lục.
Sau đó vác ba lô liền vào thành.
Cô đi đến đầu thôn, liền thấy người khai máy kéo đưa người vào thành- Chú Dương
Lúc này Đại Lăng thôn đã thông đường lớn , nhưng chưa có ô tô vận chuyện hành khách, máy kéo là máy chở hàng, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ chở người, nếu so sánh với xe bò trước đây thì máy kéo tốt không ít.
Khương Ninh lập tức vẫy vẫy tay, “Dương đại thúc! chở cháu một đoạn!”
Dương đại thúc nhìn Khương Ninh thân thể mập mạp, liền hơi phát sầu, “Ai u, Vợ Đại Quải sao, chở cháu, chú liền không thể chở thêm người khác được! Nếu không cháu……”
Chú Dương lời này chưa nói xong, bỗng nhiên dừng một chút, cuối cùng vẫn là xuống xe, mở cửa xe ra, “Được rồi được rồi, cháu lên đi!”
Khương Ninh chạy tới gần, mới nhìn thấy Cố Thiêm Hành trên xe.
Khương Ninh liền theo dòng người lặng lẽ ra ngoài, nhưng cô không có lập tức trở về, mà là đi ngân hàng lấy một ít tiền, chờ thời điểm trời tối, lúc này mới trở về thôn Đại Lăng.
Đương nhiên không về Lý gia, mà là trở về phòng cũ của Khương gia.
Kỳ thật 5 năm trước, nhờ vào nỗ lực của cha và các anh trai mà Khương gia một nhà đã rời khỏi phòng cũ thôn Đại Lăng, chuyển đến đại viện ở Nam Khu Đại Thành.
Cô nhớ sau đó……
Cha vì muốn đưa tiền cho cô cùng Lý Đại Quải xuống biển buôn bán mà đem đại viện bán.
Cuối cùng trở lại phòng cũ này .
Căn phòng cũ này vẫn giống như trí nhớ lúc nhỏ của cô.
Trở về lão phòng, cảm thấy ngũ vị tạp trần
Cô một mình đứng trước căn nhà cũ, không biết đứng bao lâu, mãi cho đến thím Cố lại đây : '" Tiểu Ninh "
"Thím Nghiêm Chi "
“Ta liền biết cháu sẽ về nơi này, trong lòng cháu giờ hẳn không dễ chịu phải không? Người Lý gia thật quá phận, sao họ dám đối với cháu như vậy.”.
Khương Ninh nhìn Nghiêm Chi, “Thím, cháu cùng Lý Đại Quải chuẩn bị ly hôn rồi.”
“Ta biết, thím thấy vui mừng thay cháu, cháu xem như thoát khổ rồi!……” Nghiêm Chi vui mừng, là từ đáy lòng biểu đạt ra tới, không có một tia che giấu.
Khương Ninh bỗng nhiên dùng ánh mắt muốn khóc nhìn Nghiêm Chi, “Thím, ngài cảm thấy cháu rất xấu sao?”
“Ai u, đứa nhóc này nói cái gì vậy? cháu thân hình gọi mượt mà, cái gì xấu hay không xấu?”
“Nhưng mặt cháu……”
Nghiêm Chi nhìn mặt Khương Ninh, không có một tia ghét bỏ, ngược lại còn vuốt ve khuôn mặt cô, “Kỳ thật cháu ngũ quan rất đẹp, tàn nhang trên mặt có thể dùng phấn trứng ngỗng là có thể che lại……
Hơn nữa nếu người ta thích cháu, chỉ xem trái tim cháu chứ không phải nhìn ngoại hình, cháu không cần tự ti "
Khương Ninh nước trong mắt tràn ra một tia vui mừng, “Thím, cháu muốn làm con dâu ngài, gả cho Cố đại ca, ngài cảm thấy được không?”
Nghiêm Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó khẩn trương bắt lấy tay cô, “Nha đầu! Cháu có biết cháu đang nói cái gì không? Thiêm Hành nhà ta mỗi người đều nói chỉ còn nửa cái mạng!
Cháu sao muốn gả cho tiểu Thiêm! Cháu nếu muốn báo đáp ta thì không cần…… Không cần! Thím thiệt tình muốn giúp cháu, đừng ủy khuất chính mình như vậy. Mà dù cho ta đồng ý, Thiêm Hành cũng sẽ không đồng ý.
Tiểu Thiêm tính tình lạnh lùng, không ai chịu nổi, nó hiện tại bị thương, ta không nghĩ làm liên lụy đến cháu.”
“Thím, cháu không phải nói giỡn, hiện tại cháu thanh danh đã thối, cũng không trông mong có thể tìm được người có điều kiện tốt. Cháu thấy ngài là người tốt, Cố đại ca cũng tốt, cháu sẽ hảo hảo chiếu cố anh ấy, cháu muốn thay đổi một cuộc sống mới.”
Khương Ninh trước mắt kiên định, không giống như nói giỡn.
Nghiêm Chi lại tàn nhẫn đánh vào bàn tay cô, “Cháu quả thực là hồ nháo!”
“Cháu không có hồ nháo…… Thím……”
Khương Ninh không rút tay về, nhìn Nghiêm Chi bằng khuôn mặt nghiêm túc.
Nghiêm Chi ngẩn ra một chút, bị sự kiên định, nghiêm túc trong mắt Khương Ninh làm ngơ ngẩn, bà đờ đẫn xoay người, lắc đầu: “Không thể! Thím không thể hại cháu, con ta còn có thể sống bao lâu, ta cũng không biết…… Ta như thế nào có thể hại cháu.”
“Thím……”
Khương Ninh cảm giác được sự cố chấp Nghiêm Chi, còn có tâm địa thiện lương của bà.
Nếu vậy cô lại nghĩ cách khác.
Nghiêm Chi lau lau khóe mắt, sửa sang lại cảm xúc của chính mình, “Được rồi, đứa nhóc, đừng nghĩ cái chủ ý này nữa. Cháu nếu muốn cảm ơn ta đã giúp cháu thì khi nào cháu rảnh rỗi, đến đây thăm ta là được.
Chuyện muốn làm con dâu ta…… Khả năng chúng ta đời này không duyên phận đi. Con ta càng không có cái này phúc khí.”
Khương Ninh trước mắt động dung bắt lấy tay bà, “ Anh ấy có phúc khí, thật sự có!”
Cô trong lòng càng thêm kiên định, phải gả cho Cố Thiêm Hành, thay đổi anh ấy cùng Nghiêm Chi vận mệnh.
Nghiêm Chi chỉ là nghe Khương Ninh nói, không có trả lời cô, cặm cụi giúp cô dọn dẹp phòng ở. Trong lòng bà sao không gấp gáp muốn con trai cưới vợ ? Bà cũng đã nhờ bà mai tìm vài lần, nhưng mặc kệ điều kiện kém hay điều kiện tốt. Ai cũng không muốn gả cho con bà.
Bà cũng không biết chính mình có thể sống mấy năm? Vạn nhất bà ngày nào đó không còn nữa, còn có người chiếu cố con trai cũng tốt.
Nhưng đứa nhỏ này tính tình không tốt, hiện tại cô nương nhà người ta cũng thông minh, ai mà nguyện ý trơ mắt nhảy vào hố lửa.
Kỳ thật nói đến, Khương Ninh cùng Thiêm Hành thật sự xứng đôi, chỉ là thôi, bà không nghĩ hại cô nương tốt như vậy. Đứa bé này tuy rằng cùng Lý Đại Quải kết hôn, nhưng bà rõ ràng nhất, bọn họ chưa động phòng.
Người ta còn là cô gái trong trắng, thanh thanh bạch bạch, trong nhà điều kiện lại tốt.
Con trai bà người nửa tàn phế, nói khó nghe, sợ năng lực nam nhân đều không làm được.
Nếu Khương Ninh gả lại đây, kia không phải làm hại cô sao?
Bà trong lòng nói nhẩm, không thể được, không thể được……
Cũng không biết do lời nói của Khương Ninh ảnh hưởng đến Nghiêm Chi không, mà đêm đó bà cư nhiên mơ một giấc mộng. Mơ thấy bạn già đã mất, vẫn luôn lôi kéo tay bà, nói bà đáp ứng Khương Ninh vào cửa.
Còn nói Khương Ninh chú định là con dâu Cố gia.
Còn nói Khương Ninh sẽ cứu con trai bọn họ.
Bà không rõ nguyên do, muốn hỏi rõ ràng thời điểm, bạn già xoay người liền đi rồi, nhưng vẫn luôn dặn dò bà, nhất định phải cho Cố Thiêm Hành cưới Khương Ninh.
Ngày hôm sau Nghiêm Ninh thức dậy, liền vẫn suy nghĩ về giấc mơ này.
Cố Thiêm Hành nhìn mẹ phát ngốc trong phòng bếp, nhìn nước trong nồi sắp cạn, hô, “Mẹ?”
Nghiêm Chi nhìn Cố Thiêm Hành, con trai của bà thật đúng là đẹp trai. Nhớ trước lúc con trai ra chiến trường, ngạch cửa của Cố gia sắp bị người đạp vỡ, nhưng từ sau khi bị thương từ chiến trường trở về……
Biết bao nhiêu người sau lưng cười nhạo bà.
Bà chậm rãi phục hồi tinh thần lại, “Thiêm Hành, con có muốn cưới vợ không?”
Cố Thiêm Hành nghe lời này, trên mặt không gợn sóng, “Không muốn.”
“Vì cái gì không muốn, thân thể con nếu có người cẩn thận chiếu cố, biết đâu có thể dần dần tốt lên thì sao.”
Cố Thiêm Hành bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Chi, ánh mắt lạnh thật sự, “Mẹ, ngài đừng có lăn lộn, con sẽ không cưới vợ.”
“Con trai……”
Nghiêm Chi suy nghĩ, vẫn không nói chuyện Khương Ninh lúc nãy cho nó biết.
Thôi, Khương Ninh nha đầu này ngốc, không đại biểu trong nhà cô ai cũng ngốc.
Nhà người ta đều là phần tử trí thức, hơn nữa mỗi người đều có uy tín danh dự, Khương Ninh dù thanh danh có xấu đi chăng nữa cũng có thể chọn người đẹp trai , tài giỏi, không đến lượt con trai nửa tàn phế của bà.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chiếu vào, chim chóc ở ngoài cửa sổ ríu rít hót không ngừng.
Khương Ninh đẩy cửa sổ ra, hít thở bầu không khí trong lành, nghe tiếng chim hót dễ nghe, nhìn thời gian trên đồng hồ cô không trì hoãn, nhanh nhẹn thu thập đồ đạc xong liền chuẩn bị vào thành.
Cô đem tiền ngày hôm qua cất vào ba lô quân nhân màu xanh lục.
Sau đó vác ba lô liền vào thành.
Cô đi đến đầu thôn, liền thấy người khai máy kéo đưa người vào thành- Chú Dương
Lúc này Đại Lăng thôn đã thông đường lớn , nhưng chưa có ô tô vận chuyện hành khách, máy kéo là máy chở hàng, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ chở người, nếu so sánh với xe bò trước đây thì máy kéo tốt không ít.
Khương Ninh lập tức vẫy vẫy tay, “Dương đại thúc! chở cháu một đoạn!”
Dương đại thúc nhìn Khương Ninh thân thể mập mạp, liền hơi phát sầu, “Ai u, Vợ Đại Quải sao, chở cháu, chú liền không thể chở thêm người khác được! Nếu không cháu……”
Chú Dương lời này chưa nói xong, bỗng nhiên dừng một chút, cuối cùng vẫn là xuống xe, mở cửa xe ra, “Được rồi được rồi, cháu lên đi!”
Khương Ninh chạy tới gần, mới nhìn thấy Cố Thiêm Hành trên xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook