[ Thập Niên 80 ], Tái Giá Ma Ốm, Mẹ Chồng Cho Ta 10 Tỷ
-
Chương 4: Không Thể Động Phòng
Nghiêm Chi thấy Khương Ninh không lên tiếng, đau lòng vỗ vỗ bàn tay cô, “Nha đầu ngốc, hắn không thích cháu! là hắn nông cạn, xem người chỉ xem diện mạo, mấu chốt nhất chính là…… Hắn đang cùng nữ nhân khác quen nhau ! Ngày đó ta ở trong thành tận mắt nhìn thấy.
Nha đầu ngốc, cháu về nhà mẹ đẻ đi, Lý gia cưới cháu là có mục đích, đừng tiếp tục ở chỗ này chịu nhục.”
Nghiêm Chi thật sự đau lòng cô cho nên tận tình khuyên bảo.
Mà đời trước Khương Ninh như quỷ mê tâm hồn, căn bản không đem lời khuyên của Nghiêm Chi ở trong lòng. Lúc ấy cô không kiên nhẫn, chưa kịp nghe những lời này, liền trực tiếp bỏ đi.
Thật không nghĩ tới anh ta đồng thời cùng cô kết hôn, còn cùng nữ nhân khác thông đồng.
Nếu chuyện này…… Bị thọc ra tới.
Như vậy hậu quả……
Nghĩ đến lúc hắn lạnh nhạt vô tình, lúc hắn tra tấn cô. Thì dù cô muốn rời khỏi đây, cũng muốn đem thù báo xong, nghĩ đến cô đời trước đau khổ như vậy, khẩu khí này khó nhịn!
Khương Ninh chậm rãi cắn môi dưới, “Thím Cố, cháu muốn ly hôn, ngài nguyện ý giúp cháu sao?”
“Giúp cháu? Ta như thế nào giúp cháu?”
Nghiêm Chi sửng sốt một chút, kinh ngạc với phản ứng của Khương Ninh.
Nha đầu này lúc trước còn ngốc hề hề, sao đột nhiên giống như đã thông suốt . Bất quá chỉ cần cô tỉnh ngộ, bà cũng nguyện ý giúp cô.
Khương Ninh không cùng Nghiêm Chi giải thích nhiều, mà là tiến đến bên tai bà nói nhỏ vài câu.
Nghiêm Chi suy tư gật đầu, “Được! Ta giúp cháu.”
“Cảm ơn, thím……”
Khương Ninh nhìn Nghiêm Chi bằng ánh mắt cảm kích.
Bà là người tốt.
Đáng tiếc người tốt thường mệnh không dài, cô nhớ rõ lúc Cố Thiêm Hành bệnh nặng, bà chăm sóc anh ấy dẫn đến cơ thể suy yếu, lúc sau phát hiện bệnh rồi không bao lâu liền qua đời.
Cô nhớ rõ hình như bị bệnh về phổi.
Gió nổi.
Tháng 11 gió mang theo sương, hơi lạnh.
Lúc Nghiêm Chi thu dọn áo quần, đột nhiên ho khan lên.
Khương Ninh tâm lộp bộp một chút, “Thím, ngài bệnh ho khan có rảnh đi bệnh viện trong thành hảo hảo kiểm tra, đừng bị ảnh hưởng đến phổi, chú ý thân thể.”
Nghiêm Chi không thèm để ý cười cười, “Thím thân thể rất tốt, sẽ không có việc gì. Nhưng Thiêm Hành nhà thím, đáng tiếc……”
Nói đến Cố Thiêm Hành.
Khương Ninh khóe mắt chứa bi thương, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, “Anh ấy sẽ khá lên, thật đó.”
Tuy rằng quá trình có chút dài.
Nhưng là cô tin tưởng anh ấy sẽ khá lên, cô sẽ nghĩ cách.
Đại khái là mọi người đều cùng Nghiêm Chi nói như vậy, bà đã chết lặng, cũng không có ôm cái gì hy vọng, cho nên chỉ cười cười.
“Mẹ, gió lớn.”
Nơi xa vang lên âm thanh của Cố Thiêm Hành.
Giọng anh nhẹ nhàng, theo gió bay vào tai cô, giọng nói quen thuộc làm cô có cảm giác rất an toàn.
Đứng ở khoảng cách xa, lúc này cô mới dám lặng lẽ nhìn anh vài lần, bất quá thực mau thu hồi.
Lúc này anh ấy hẳn là chưa thích cô đi.
Đời này cô nếu cùng Lý Đại Quải ly hôn, sẽ không ở lại thôn Đại Lăng, anh ấy còn sẽ thích cô sao?
Không biết vì cái gì, nghĩ đến về sau không thấy được anh.
Nghĩ đến thân thể anh còn muốn chịu đủ loại tra tấn, mẹ anh còn bị bệnh nặng qua đời, cuối cùng chỉ còn anh một người lẻ loi hiu quạnh, Khương Ninh tâm liền hơi hơi run đau.
Trong đầu bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng lớn mật, cô phải gả cho anh!
Cô không chỉ muốn thay đổi chính mình vận mệnh, còn muốn thay đổi vận mệnh của anh! Đúng! Cô phải gả cho anh, giờ khắc này, ý tưởng này càng thêm nóng bỏng.
Nhưng mà hiện tại……
Cô không thể biểu hiện một tia thích đối với anh, nếu không sẽ bị mọi người chỉ trích.
Cô phải cùng Lý Đại Quải ly hôn sau đó lại quang minh chính đại gả cho anh!
Cố Thiêm Hành, em sẽ không làm anh cả đời cô đơn, chờ em.
Thời điểm Khương Ninh về nhà.
Lý Tiểu Nguyệt đã dọn dẹp đồ vật, đi vào thành đọc sách.
Mà Đặng Lan đang trong viện hái rau, thấy nàng trở về, cười lúm đồng tiền như hoa, “Tiểu Ninh, con trở về rồi sao, chuyện ban ngày đừng suy nghĩ nữa, tối nay Đại Quải sẽ về nhà.”
Đặng Lan đây là đã gấp không chờ nổi đi.
Sợ cô thật sự chạy về nhà mẹ đẻ, cho nên buộc Lý Đại Quải cùng chính mình động phòng.
Nhưng mà không đúng.
Đời trước, hình như sau gần hai tháng kết hôn, Lý Đại Quải mới chạm vào cô, chẳng lẽ do chuyện hôm nay cô nháo, tạo thành hiệu ứng cánh bướm.
Nghĩ đến ác mộng đêm đầu tiên.
Khương Ninh lỗ chân lông co rút lại, dù chuyện này đã qua nhiều năm nhưng cô như cũ vẫn không thể quên được.
Cô không thể cùng Lý Đại Quải động phòng, tuyệt đối không thể!
Khương Ninh nghĩ, lại chuẩn bị ra cửa.
Đặng Lan nhìn bóng lưng của cô, nhỏ giọng nói thầm, “Tiểu tiện nhân! Cô chờ đó cho tôi, chờ cô cùng con trai tôi gạo sống nấu thành cơm, tôi xem cô như thế nào chạy!”
Khương Ninh đi có chút gấp gáp.
Nên không phát hiện phía trước có người, đột nhiên đụng phải.
May mắn người đối diện tay chân lanh lẹ kéo lấy tay cô.
Tay anh ấy cực lạnh, hơi lạnh xuyên thấu qua quần áo mỏng, đánh sâu vào trái tim cô.
Nhìn anh ấy kéo tay cô, cô khẩn trương liên tục lui về phía sau.
Ngược đem Cố Thiêm Hành hoảng sợ, vội vàng buông tay, cúi đầu, đi vòng qua cô.
Bởi vì bị thương nên Cố Thiêm Hành cảm thấy tự ti, trên người luôn có một tầng nồng đậm u buồn bao phủ.
Khương Ninh nhìn bóng dáng của anh: “Cố Thiêm Hành, chuyện hôm nay cảm ơn anh!”
Cố Thiêm Hành chân dừng một chút, chỉ là thực mau khôi phục bình thường, không ai nhìn thấy đè nén trong mắt hắn. Cảm giác đè nặng, phảng phất ép hắn thở không được.
Khương Ninh biết tính tình anh luôn yên lặng, hai mắt nhìn bóng lưng của anh nhiều thêm vài lần, sau đó lập tức hướng thôn công xã chạy.
Vì nơi đó có điện thoại.
Nếu Lý Đại Quải thật sự muốn trở lại, cô chưa chắc có thể thoát khỏi ma trảo của hắn, bên ngoài còn có Đặng Lan.
Vũ nhục như vậy, cô tuyệt đối không thể chịu thêm một lần nữa.
“Uy, anh ba……”
“Tiểu Ninh! nha đầu em sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh ba thế!” Trong nhà anh ba sủng cô nhất .
Đời trước, cô vì muốn giúp Lý Đại Quải, lợi dụng quan hệ trong nhà, nhưng sau đó không biết tại sao, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, ba mất chức, anh ba bị điều tra, còn bị giam mấy năm.
Sau mấy năm Tam ca bị giam, lúc được ra ngoài liền bệnh không dậy nổi.
Chưa đến 40 tuổi liền buông tay nhân gian.
Khi đó chỉ nghĩ ngoài ý muốn, hiện tại nghĩ lại, cảm giác chuyện này không đơn giản.
Đương nhiên những việc này, cô sau này có cơ hội lại chậm rãi điều tra!
Hiện tại phải giải quyết chuyện cấp bách trước mắt.
“Anh ba…… em nhớ nhà.”
“Nhớ nhà? Vậy em trở về đi, anh lập tức lái xe máy đưa em về!” Anh ba chiều cô nhất, đem cô đặt ở đầu quả tim mà yêu thương.
“Anh ba, em đã gả chồng rồi, làm sao nói trở về liền trở về, lúc nào rảnh rỗi, em sẽ trở về. Em gọi điện thoại cho anh là muốn cùng anh nói một sự kiện quan trọng……”
“Em cô nhóc này, chuyện quan trọng? Em thì có thể có chuyện gì quan trọng?”
“Em nhớ rõ lúc trước anh đã nói bản vẽ mới của anh bị mất, hai ngày trước hình như lúc em dọn dẹp, vô tình thấy tập tài liệu của Đại Quải, em nhìn thấy trong tài liệu của anh ấy nhắc đến cái gì bản vẽ, anh ba, chẳng lẽ đó là bản vẽ anh muốn tìm sao?”
Khương Nhất Minh nghe được lời này, hô hấp nặng vài phần, rõ ràng cảnh giác lên, “Tiểu Ninh, em là tận mắt nhìn thấy sao? Em có biết hay không bản vẽ kia có bao nhiêu quan trọng, nếu đồ vật này từ Lý Đại Quải đưa ra ngoài, cậu ta có thể là gián điệp đó?”
Nha đầu ngốc, cháu về nhà mẹ đẻ đi, Lý gia cưới cháu là có mục đích, đừng tiếp tục ở chỗ này chịu nhục.”
Nghiêm Chi thật sự đau lòng cô cho nên tận tình khuyên bảo.
Mà đời trước Khương Ninh như quỷ mê tâm hồn, căn bản không đem lời khuyên của Nghiêm Chi ở trong lòng. Lúc ấy cô không kiên nhẫn, chưa kịp nghe những lời này, liền trực tiếp bỏ đi.
Thật không nghĩ tới anh ta đồng thời cùng cô kết hôn, còn cùng nữ nhân khác thông đồng.
Nếu chuyện này…… Bị thọc ra tới.
Như vậy hậu quả……
Nghĩ đến lúc hắn lạnh nhạt vô tình, lúc hắn tra tấn cô. Thì dù cô muốn rời khỏi đây, cũng muốn đem thù báo xong, nghĩ đến cô đời trước đau khổ như vậy, khẩu khí này khó nhịn!
Khương Ninh chậm rãi cắn môi dưới, “Thím Cố, cháu muốn ly hôn, ngài nguyện ý giúp cháu sao?”
“Giúp cháu? Ta như thế nào giúp cháu?”
Nghiêm Chi sửng sốt một chút, kinh ngạc với phản ứng của Khương Ninh.
Nha đầu này lúc trước còn ngốc hề hề, sao đột nhiên giống như đã thông suốt . Bất quá chỉ cần cô tỉnh ngộ, bà cũng nguyện ý giúp cô.
Khương Ninh không cùng Nghiêm Chi giải thích nhiều, mà là tiến đến bên tai bà nói nhỏ vài câu.
Nghiêm Chi suy tư gật đầu, “Được! Ta giúp cháu.”
“Cảm ơn, thím……”
Khương Ninh nhìn Nghiêm Chi bằng ánh mắt cảm kích.
Bà là người tốt.
Đáng tiếc người tốt thường mệnh không dài, cô nhớ rõ lúc Cố Thiêm Hành bệnh nặng, bà chăm sóc anh ấy dẫn đến cơ thể suy yếu, lúc sau phát hiện bệnh rồi không bao lâu liền qua đời.
Cô nhớ rõ hình như bị bệnh về phổi.
Gió nổi.
Tháng 11 gió mang theo sương, hơi lạnh.
Lúc Nghiêm Chi thu dọn áo quần, đột nhiên ho khan lên.
Khương Ninh tâm lộp bộp một chút, “Thím, ngài bệnh ho khan có rảnh đi bệnh viện trong thành hảo hảo kiểm tra, đừng bị ảnh hưởng đến phổi, chú ý thân thể.”
Nghiêm Chi không thèm để ý cười cười, “Thím thân thể rất tốt, sẽ không có việc gì. Nhưng Thiêm Hành nhà thím, đáng tiếc……”
Nói đến Cố Thiêm Hành.
Khương Ninh khóe mắt chứa bi thương, cô nhẹ nhàng cắn môi dưới, “Anh ấy sẽ khá lên, thật đó.”
Tuy rằng quá trình có chút dài.
Nhưng là cô tin tưởng anh ấy sẽ khá lên, cô sẽ nghĩ cách.
Đại khái là mọi người đều cùng Nghiêm Chi nói như vậy, bà đã chết lặng, cũng không có ôm cái gì hy vọng, cho nên chỉ cười cười.
“Mẹ, gió lớn.”
Nơi xa vang lên âm thanh của Cố Thiêm Hành.
Giọng anh nhẹ nhàng, theo gió bay vào tai cô, giọng nói quen thuộc làm cô có cảm giác rất an toàn.
Đứng ở khoảng cách xa, lúc này cô mới dám lặng lẽ nhìn anh vài lần, bất quá thực mau thu hồi.
Lúc này anh ấy hẳn là chưa thích cô đi.
Đời này cô nếu cùng Lý Đại Quải ly hôn, sẽ không ở lại thôn Đại Lăng, anh ấy còn sẽ thích cô sao?
Không biết vì cái gì, nghĩ đến về sau không thấy được anh.
Nghĩ đến thân thể anh còn muốn chịu đủ loại tra tấn, mẹ anh còn bị bệnh nặng qua đời, cuối cùng chỉ còn anh một người lẻ loi hiu quạnh, Khương Ninh tâm liền hơi hơi run đau.
Trong đầu bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng lớn mật, cô phải gả cho anh!
Cô không chỉ muốn thay đổi chính mình vận mệnh, còn muốn thay đổi vận mệnh của anh! Đúng! Cô phải gả cho anh, giờ khắc này, ý tưởng này càng thêm nóng bỏng.
Nhưng mà hiện tại……
Cô không thể biểu hiện một tia thích đối với anh, nếu không sẽ bị mọi người chỉ trích.
Cô phải cùng Lý Đại Quải ly hôn sau đó lại quang minh chính đại gả cho anh!
Cố Thiêm Hành, em sẽ không làm anh cả đời cô đơn, chờ em.
Thời điểm Khương Ninh về nhà.
Lý Tiểu Nguyệt đã dọn dẹp đồ vật, đi vào thành đọc sách.
Mà Đặng Lan đang trong viện hái rau, thấy nàng trở về, cười lúm đồng tiền như hoa, “Tiểu Ninh, con trở về rồi sao, chuyện ban ngày đừng suy nghĩ nữa, tối nay Đại Quải sẽ về nhà.”
Đặng Lan đây là đã gấp không chờ nổi đi.
Sợ cô thật sự chạy về nhà mẹ đẻ, cho nên buộc Lý Đại Quải cùng chính mình động phòng.
Nhưng mà không đúng.
Đời trước, hình như sau gần hai tháng kết hôn, Lý Đại Quải mới chạm vào cô, chẳng lẽ do chuyện hôm nay cô nháo, tạo thành hiệu ứng cánh bướm.
Nghĩ đến ác mộng đêm đầu tiên.
Khương Ninh lỗ chân lông co rút lại, dù chuyện này đã qua nhiều năm nhưng cô như cũ vẫn không thể quên được.
Cô không thể cùng Lý Đại Quải động phòng, tuyệt đối không thể!
Khương Ninh nghĩ, lại chuẩn bị ra cửa.
Đặng Lan nhìn bóng lưng của cô, nhỏ giọng nói thầm, “Tiểu tiện nhân! Cô chờ đó cho tôi, chờ cô cùng con trai tôi gạo sống nấu thành cơm, tôi xem cô như thế nào chạy!”
Khương Ninh đi có chút gấp gáp.
Nên không phát hiện phía trước có người, đột nhiên đụng phải.
May mắn người đối diện tay chân lanh lẹ kéo lấy tay cô.
Tay anh ấy cực lạnh, hơi lạnh xuyên thấu qua quần áo mỏng, đánh sâu vào trái tim cô.
Nhìn anh ấy kéo tay cô, cô khẩn trương liên tục lui về phía sau.
Ngược đem Cố Thiêm Hành hoảng sợ, vội vàng buông tay, cúi đầu, đi vòng qua cô.
Bởi vì bị thương nên Cố Thiêm Hành cảm thấy tự ti, trên người luôn có một tầng nồng đậm u buồn bao phủ.
Khương Ninh nhìn bóng dáng của anh: “Cố Thiêm Hành, chuyện hôm nay cảm ơn anh!”
Cố Thiêm Hành chân dừng một chút, chỉ là thực mau khôi phục bình thường, không ai nhìn thấy đè nén trong mắt hắn. Cảm giác đè nặng, phảng phất ép hắn thở không được.
Khương Ninh biết tính tình anh luôn yên lặng, hai mắt nhìn bóng lưng của anh nhiều thêm vài lần, sau đó lập tức hướng thôn công xã chạy.
Vì nơi đó có điện thoại.
Nếu Lý Đại Quải thật sự muốn trở lại, cô chưa chắc có thể thoát khỏi ma trảo của hắn, bên ngoài còn có Đặng Lan.
Vũ nhục như vậy, cô tuyệt đối không thể chịu thêm một lần nữa.
“Uy, anh ba……”
“Tiểu Ninh! nha đầu em sao rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh ba thế!” Trong nhà anh ba sủng cô nhất .
Đời trước, cô vì muốn giúp Lý Đại Quải, lợi dụng quan hệ trong nhà, nhưng sau đó không biết tại sao, trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, ba mất chức, anh ba bị điều tra, còn bị giam mấy năm.
Sau mấy năm Tam ca bị giam, lúc được ra ngoài liền bệnh không dậy nổi.
Chưa đến 40 tuổi liền buông tay nhân gian.
Khi đó chỉ nghĩ ngoài ý muốn, hiện tại nghĩ lại, cảm giác chuyện này không đơn giản.
Đương nhiên những việc này, cô sau này có cơ hội lại chậm rãi điều tra!
Hiện tại phải giải quyết chuyện cấp bách trước mắt.
“Anh ba…… em nhớ nhà.”
“Nhớ nhà? Vậy em trở về đi, anh lập tức lái xe máy đưa em về!” Anh ba chiều cô nhất, đem cô đặt ở đầu quả tim mà yêu thương.
“Anh ba, em đã gả chồng rồi, làm sao nói trở về liền trở về, lúc nào rảnh rỗi, em sẽ trở về. Em gọi điện thoại cho anh là muốn cùng anh nói một sự kiện quan trọng……”
“Em cô nhóc này, chuyện quan trọng? Em thì có thể có chuyện gì quan trọng?”
“Em nhớ rõ lúc trước anh đã nói bản vẽ mới của anh bị mất, hai ngày trước hình như lúc em dọn dẹp, vô tình thấy tập tài liệu của Đại Quải, em nhìn thấy trong tài liệu của anh ấy nhắc đến cái gì bản vẽ, anh ba, chẳng lẽ đó là bản vẽ anh muốn tìm sao?”
Khương Nhất Minh nghe được lời này, hô hấp nặng vài phần, rõ ràng cảnh giác lên, “Tiểu Ninh, em là tận mắt nhìn thấy sao? Em có biết hay không bản vẽ kia có bao nhiêu quan trọng, nếu đồ vật này từ Lý Đại Quải đưa ra ngoài, cậu ta có thể là gián điệp đó?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook