Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
-
Chương 357:
Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, tài xế chở nhóm Tạ Miêu ra khỏi thành phố Vọng Sơn chưa được một giờ, xe đột nhiên ngừng lại.
“Sao vậy?”
Tạ Miêu lấy lại tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy ở trước là một hàng xe dài, vậy là bị kẹt xe rồi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô nhăn mày, xuống xe xem xét tình huống, Tạ Kiến Trung kéo cửa xe nhảy xuống, trong chốc lát lại hồng hộc chạy về: “Phía trước có một chiếc xe bò lớn bị trượt lúc lên sườn núi, nằm ngang chặn hết đường sườn núi, bây giờ cả hai bên đều không qua được.”
Mùa đông ở tỉnh Băng rất lạnh, trên đường thường có tuyết đọng thậm chí còn kết băng, tần suất xảy ra sự cố giao thông cũng tương đối cao.
Chỉ là xe chắn ngang đường không đi được, người cũng không bị thương thì cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng hiện tại Tạ Miêu muốn đuổi theo Phó Linh, có thể nói là chạy đua với thời gian, sao có thể chờ chứ.
Cô tối mặt nhảy xuống xe, vừa đi về trước vừa hỏi: “Khi nào mới lấp? Có người tới xử lý không?”
“Nói là mới đổ không đến nửa giờ, có người đã đi tìm thôn xóm gần đây gọi điện thoại, có thể sẽ có cần cẩu lớn tới. Em nghe một người có kinh nghiệm nói, vết nứt kia rất lớn, cần cẩu bình thường cũng không xi nhê.”
Dù trấn không có cần cẩu bình thường thì trong huyện cũng có thể tìm một chiếc, thế nhưng cần cẩu lớn lại không dễ tìm như vậy.
Tạ Miêu tìm chỗ cao đứng nhìn về phía trước, thấy chiếc xe tải lớn kia nằm ngang chắn ở giữa, hai bên chừa chỗ rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể qua xe đạp, nhíu mày trở về: “Bác tài, sườn núi phía trước bị sụp rồi, có thể đi đường vòng qua không?”
Chờ cần cẩu lớn đến thì không biết phải tới ngày tháng năm nào, còn không bằng nhân lúc chưa quá trễ thì nhanh chóng quay đầu trở về đi đường khác.
Tài xế nghe xong lại rất khó xử: “Chúng ta đi hay về cũng đi qua con đường này, không biết gần đây còn đường khác để đi hay không. Hơn nữa nơi này rất hẻo lánh, cho dù có thể vòng qua thì ít nhất cũng cần thêm 1 2 tiếng.”
Cô đang chạy đua với thời gian, làm sao có thể tốn thêm 1 2 tiếng nữa chứ?
Tạ Miêu bực bội đi qua đi lại tại chỗ, quay người lại, gọi Tạ Kiến Quân: “Em đi chung với chị qua đó xem.”
Tạ Kiến Quân gật đầu đuổi theo, thế nhưng không ngờ chị của cậu ấy nói đi qua nghĩa là đi băng qua chỗ bị chặn.
“Xin chào bác tài, xin hỏi chú có cần qua gấp không? Không gấp thì có thể mang bọn cháu quay về một chuyến, chúng cháu thuê xe.”
Cô kéo khăn quàng cổ đang che mặt mình lại, cô vô cùng có thành ý đi hỏi từng chiếc xe, đáng tiếc là không ai đồng ý quay xe.
Người cuối cùng có treo bằng lái xe tỉnh thì không từ chối ngay nhưng cũng không lập tức đồng ý, nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Miêu: “Cô em muốn lên tỉnh làm gì đấy? Em xem xe này của anh không chở được nhiều người lắm, không thì mình em đi lên, anh đưa em đi?”
Tạ Kiến Quân thấy thế thì đen mặt: “Không cần, chú lái xe cẩn thận một chút, đừng đặt suy nghĩ ở nơi không nên chạm đến.” Nói xong liền kéo Tạ Miêu đi.
Người đàn ông kia vừa nghe thấy vậy thì lập tức nhổ nước bọt lên mặt đất: “Mẹ nó mày trù ẻo ai đấy? Đây là thái độ nhờ vả người ta của mày hả?”
“Không nhờ vả chú đâu, cảm ơn.” Tạ Miêu đang sốt ruột nên cũng không hề nổi giận.
“Ai da, cứng vậy, để tao chống mắt lên mà xem ai ăn no rửng mỡ chở chúng mày...”
Người đàn ông còn chưa dứt lời, phía sau có một chiếc xe hàng nhỏ cũ kỹ chạy lên.
Từ trên xe bước xuống hai người một nam một nữ, người nam đi đến phía trước hỏi tình huống, trở về thương lượng với người nữ: “Phía trước có một cái xe lớn chắn ngang đường rồi, không biết chừng nào mới qua được, hôm nào hai vợ chồng chúng ta đi nhé.”
Người nữ có chút bất mãn, lẩm bẩm hai câu rồi lên xe.
Tạ Miêu nghe thế, đôi mắt đột ngột sáng lên.
Hai giờ sau, Tạ Miêu cùng hai anh em Tạ Kiến Quân, Tạ Kiến Trung xuống xe trên một con đường cách nhà Kiều Hựu An không xa.
“Bọn con tới rồi, cảm ơn chú dì.”
Tạ Miêu móc ra mấy tờ nhân dân tệ đặt trên chỗ ngồi: “Đây là tiền con phụ hai người tiền xăng.” Xoay người rời đi, dù gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
Người đàn ông thấy vậy nên cũng không xuống xe đuổi theo, dặn người phụ nữ: “Nhận đi.”
Hai người mới vừa khởi động xe, một chiếc xe jeep treo giấy phép lái xe Bắc Kinh kétttttt một tiếng —, ngừng ở ven đường cách đó không xa.
Cố Hàm Giang vội vàng xuống xe, chỉ cần liếc một cái liền nhận ra bóng lưng Tạ Miêu phía trước: “Miêu Miêu.”
“Hàm Giang!”
Tạ Miêu quay đầu, chạy tới, Cố Hàm Giang nhanh chóng đuổi theo: “Miêu Miêu, anh mới vừa gặp người điều tra thân thế của Kiều Hựu An, người ta nói Kiều Hựu An vốn không phải được nhận nuôi.”
Cho dù đã sớm có suy đoán trong lòng, nghe được lời này, Tạ Miêu vẫn sửng sốt một chút: “Tra được thân thế của cô ta rồi sao?”
“Sao vậy?”
Tạ Miêu lấy lại tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy ở trước là một hàng xe dài, vậy là bị kẹt xe rồi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô nhăn mày, xuống xe xem xét tình huống, Tạ Kiến Trung kéo cửa xe nhảy xuống, trong chốc lát lại hồng hộc chạy về: “Phía trước có một chiếc xe bò lớn bị trượt lúc lên sườn núi, nằm ngang chặn hết đường sườn núi, bây giờ cả hai bên đều không qua được.”
Mùa đông ở tỉnh Băng rất lạnh, trên đường thường có tuyết đọng thậm chí còn kết băng, tần suất xảy ra sự cố giao thông cũng tương đối cao.
Chỉ là xe chắn ngang đường không đi được, người cũng không bị thương thì cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng hiện tại Tạ Miêu muốn đuổi theo Phó Linh, có thể nói là chạy đua với thời gian, sao có thể chờ chứ.
Cô tối mặt nhảy xuống xe, vừa đi về trước vừa hỏi: “Khi nào mới lấp? Có người tới xử lý không?”
“Nói là mới đổ không đến nửa giờ, có người đã đi tìm thôn xóm gần đây gọi điện thoại, có thể sẽ có cần cẩu lớn tới. Em nghe một người có kinh nghiệm nói, vết nứt kia rất lớn, cần cẩu bình thường cũng không xi nhê.”
Dù trấn không có cần cẩu bình thường thì trong huyện cũng có thể tìm một chiếc, thế nhưng cần cẩu lớn lại không dễ tìm như vậy.
Tạ Miêu tìm chỗ cao đứng nhìn về phía trước, thấy chiếc xe tải lớn kia nằm ngang chắn ở giữa, hai bên chừa chỗ rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể qua xe đạp, nhíu mày trở về: “Bác tài, sườn núi phía trước bị sụp rồi, có thể đi đường vòng qua không?”
Chờ cần cẩu lớn đến thì không biết phải tới ngày tháng năm nào, còn không bằng nhân lúc chưa quá trễ thì nhanh chóng quay đầu trở về đi đường khác.
Tài xế nghe xong lại rất khó xử: “Chúng ta đi hay về cũng đi qua con đường này, không biết gần đây còn đường khác để đi hay không. Hơn nữa nơi này rất hẻo lánh, cho dù có thể vòng qua thì ít nhất cũng cần thêm 1 2 tiếng.”
Cô đang chạy đua với thời gian, làm sao có thể tốn thêm 1 2 tiếng nữa chứ?
Tạ Miêu bực bội đi qua đi lại tại chỗ, quay người lại, gọi Tạ Kiến Quân: “Em đi chung với chị qua đó xem.”
Tạ Kiến Quân gật đầu đuổi theo, thế nhưng không ngờ chị của cậu ấy nói đi qua nghĩa là đi băng qua chỗ bị chặn.
“Xin chào bác tài, xin hỏi chú có cần qua gấp không? Không gấp thì có thể mang bọn cháu quay về một chuyến, chúng cháu thuê xe.”
Cô kéo khăn quàng cổ đang che mặt mình lại, cô vô cùng có thành ý đi hỏi từng chiếc xe, đáng tiếc là không ai đồng ý quay xe.
Người cuối cùng có treo bằng lái xe tỉnh thì không từ chối ngay nhưng cũng không lập tức đồng ý, nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Miêu: “Cô em muốn lên tỉnh làm gì đấy? Em xem xe này của anh không chở được nhiều người lắm, không thì mình em đi lên, anh đưa em đi?”
Tạ Kiến Quân thấy thế thì đen mặt: “Không cần, chú lái xe cẩn thận một chút, đừng đặt suy nghĩ ở nơi không nên chạm đến.” Nói xong liền kéo Tạ Miêu đi.
Người đàn ông kia vừa nghe thấy vậy thì lập tức nhổ nước bọt lên mặt đất: “Mẹ nó mày trù ẻo ai đấy? Đây là thái độ nhờ vả người ta của mày hả?”
“Không nhờ vả chú đâu, cảm ơn.” Tạ Miêu đang sốt ruột nên cũng không hề nổi giận.
“Ai da, cứng vậy, để tao chống mắt lên mà xem ai ăn no rửng mỡ chở chúng mày...”
Người đàn ông còn chưa dứt lời, phía sau có một chiếc xe hàng nhỏ cũ kỹ chạy lên.
Từ trên xe bước xuống hai người một nam một nữ, người nam đi đến phía trước hỏi tình huống, trở về thương lượng với người nữ: “Phía trước có một cái xe lớn chắn ngang đường rồi, không biết chừng nào mới qua được, hôm nào hai vợ chồng chúng ta đi nhé.”
Người nữ có chút bất mãn, lẩm bẩm hai câu rồi lên xe.
Tạ Miêu nghe thế, đôi mắt đột ngột sáng lên.
Hai giờ sau, Tạ Miêu cùng hai anh em Tạ Kiến Quân, Tạ Kiến Trung xuống xe trên một con đường cách nhà Kiều Hựu An không xa.
“Bọn con tới rồi, cảm ơn chú dì.”
Tạ Miêu móc ra mấy tờ nhân dân tệ đặt trên chỗ ngồi: “Đây là tiền con phụ hai người tiền xăng.” Xoay người rời đi, dù gọi thế nào cũng không quay đầu lại.
Người đàn ông thấy vậy nên cũng không xuống xe đuổi theo, dặn người phụ nữ: “Nhận đi.”
Hai người mới vừa khởi động xe, một chiếc xe jeep treo giấy phép lái xe Bắc Kinh kétttttt một tiếng —, ngừng ở ven đường cách đó không xa.
Cố Hàm Giang vội vàng xuống xe, chỉ cần liếc một cái liền nhận ra bóng lưng Tạ Miêu phía trước: “Miêu Miêu.”
“Hàm Giang!”
Tạ Miêu quay đầu, chạy tới, Cố Hàm Giang nhanh chóng đuổi theo: “Miêu Miêu, anh mới vừa gặp người điều tra thân thế của Kiều Hựu An, người ta nói Kiều Hựu An vốn không phải được nhận nuôi.”
Cho dù đã sớm có suy đoán trong lòng, nghe được lời này, Tạ Miêu vẫn sửng sốt một chút: “Tra được thân thế của cô ta rồi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook