Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
-
Chương 354:
“Ừm. Em cảm thấy như vậy rất không ổn, nhắc Phó Linh một tiếng rồi, con bé nói sau này sẽ chú ý.”
Nhưng Cố Hàm Giang vẫn giữa mày không buông: “Ngày mai anh dành thời gian đi tìm Đào Đào, kêu nó để ý nhiều một chút.”
Tuy sức khỏe của Hạ Đào không tốt nhưng có vài thứ nhìn rất rõ, huống chi người ngoài cuộc luôn tỉnh táo.
Tạ Miêu gật gật đầu: “Cũng đúng. Có điều lúc anh phải đúng mực, đừng kích thích đến cậu ấy.”
“Em còn rất quan tâm nó.”
Ánh mắt Cổ Hàm Giang lập tức trầm xuống, Tạ Miêu không khỏi đẩy anh một phen: “Nói chuyện đấy, anh ghen gì vậy?”
Cố Hàm Giang nhấp nhấp môi, đổi đề tài: “Em nói xem, anh tìm người đổi phòng ngủ cho Kiều Hựu An thì thế nào?”
Tạ Miêu lắc đầu: “Chẳng may cô ta thật muốn làm gì thì làm như vậy không phải chọc giận cô ta sao? Quá mạo hiểm.”
Cô nói, không khỏi thở dài: “Nếu cô ta là dì Viên thì tốt rồi, chúng ta có thể trực tiếp bắt người, nào phải phiền toái như vậy.”
Nghe cô nhắc tới dì Viên, Cố Hàm Giang lại giật mình, quay đầu lại xem xét tình hình nhà Kiều Hựu An một lần nữa.
Nhưng tra tới tra đi, bố của cô ra còn đang ngồi tù, em trai lớn sau khi tốt nghiệp cấp hai thì vào nhà xưởng, nói là muốn đỡ đần cho cô ta học hành.
Điều kiện nhà cô ta tương đối khó khăn, cũng không giống dì Viên đột nhiên được số tiền lớn, có sơ hở để tìm ra.
Mà bên Phó Linh, Kiều Hựu An lại không có hành động nào, cũng không trang điểm giống Phó Linh để người ta đoán nữa.
Hai tháng liên tiếp, chuyện này cũng không có đầu mối, dường như tất cả chỉ do lòng nghi ngờ của Tạ Miêu và Cố Hàm Giang quá nặng.
Trong tháng mười, Tạ Kiến Hoa nhập ngũ thành công, đến quân khu biên phòng bộ đội của tỉnh Băng.
Trong nhà gởi thư nói tin này cho Tạ Miêu, sau đó Tạ Kiến Hoa cũng viết thư lại, nói cô biết mình ở quân đội khá tốt. Huấn luyện viên rất nghiêm khắc, huấn luyện rất vất vả nhưng mỗi ngày của cậu đều rất phong phú, buổi tối đầu dính gối là có thể ngủ.
Tạ Miêu hồi âm kêu cậu chú ý sức khỏe, sợ cậu ở quân đội ăn không ngon nên gửi chút đồ ăn, còn bỏ thêm chút tiền ở trong.
Kết quả thằng nhóc kia còn gửi hết tiền về, còn cho thêm không ít. Cậu nói mình được phát tiền trợ cấp, phần lớn đều gửi cho bà để góp dần, số tiền đưa cô để cô mua chút đồ mình thích.
“Thằng nhóc này còn biết hiếu kính chị nó nữa.” Tạ Miêu cầm tiền, có chút dở khóc dở cười.
Vương Quý Chi vui sướng đến tiền, kêu Tạ Kiến Quân gửi thư hồi âm, nói Tạ Kiến Hoa biết số tiền này bà sẽ giữ cho cậu, để sau này cậu cưới vợ.
Thời gian bận rộn qua quá mau, Tạ Miêu nhận được thư của Tạ Kiến Hoa chưa được hai tháng thì trường học đã cho nghỉ đông.
Cô đến ngoại viện phía bắc tìm Phó Linh và Hạ Đào về theo thưởng lệ, không ngờ lần này còn có thêm Kiều Hựu An đồng hành.
Sau khi Cố Hàm Giang nghe nói thì dặn dò Tạ Miêu đi đường cẩn thận, sau đó liền gọi điện thoại cho Cố Uyển Thu. Chỉ nói lần này những người trở về có khá nhiều đồ, kêu tốt nhất là dượng của anh nên đến nhà ga đón người.
Dọc đường rất thoải mái, biểu hiện của Kiều Hựu An hết sức bình thường, có đôi khi Tạ Miêu cũng hoài nghi có phải mình suy nghĩ nhiều quá hãy không.
Cuối cùng cũng tới nơi, trong lòng Tạ Miêu that lỏng một hơi, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
“Tớ và chị dâu còn muốn đổi xe đến Vọng Sơn, cậu thì sao? Nhà cậu có ai đến đón hay không?” Phó Linh hỏi Kiều Hựu An.
“Đồ của tớ không nhiều lắm, tớ tự về là được, dù sao cũng không xa.”
Kiều Hựu An nói, đột nhiên hô cẩn thận, một phen túm chặt cánh tay của một người đàn ông.
Trong tay người nọ nắm một con dao nhỏ, cắt túi của Phó Linh ra một lỗ, đang chuẩn bị duỗi tay vào trong lấy đồ vật.
Bị Kiều Hựu An túm một cái như vậy, mắt của hắn trở nên dữ tợn, xoay tay lại đâm Kiều Hựu An một đao: “Con điểm thôi này, mẹ nó ít xen vào việc của người khác đi!”
Phó Linh sợ tới mức kêu sợ hãi một tiếng, Kiều Hựu An cũng ôm bụng, đau đến vặn vẹo mặt.
Nhân cơ hội này, người đàn ông kia ném rớt tay cô, hung hăng đẩy Hạ Đào muốn lại đây ngăn cản, chui vào đám người.
Trước khi đi, hắn ta còn hung tợn quay đầu lại trừng Kiều Hựu An một cái: “Cẩn thận đừng để ông đây gặp phải, bằng không tạo sẽ giết chết mày!”
Tất cả xảy ra quá nhanh, Tạ Miêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Hạ Đào xém chút đã té ngã, lại giương mắt nhìn thì người nọ đã chạy mất.
Mà một bên, Phó Linh nâng Kiều Hựu An, hoảng đến độ khóc nức nở: “Kiều Hựu An cậu sao rồi? Bị thương nặng không?”
Lúc này Tạ Miêu mới thấy Kiều Hựu An đã đau đến mức nói không ra lời, nơi bị đâm còn bị sẫm mù.
Kiều Hựu An bị dao đâm bị thương, cách đó không xa bố của Hạ Đào đến đón vội giúp đỡ bắt xe, một đám người luống cuống tay chân mà đưa cô ta vào bệnh viện gần nhất.
Cũng may mùa đông tỉnh Băng lạnh, mặc đồ dày, người nọ dâm cũng không sâu, không làm nội tạng bị thương.
Cũng bởi vì ăn mặc dày, người hành hung trùm mũ, khăn quàng kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt thì không thể nhìn trông thế nào cả.
Nhưng Cố Hàm Giang vẫn giữa mày không buông: “Ngày mai anh dành thời gian đi tìm Đào Đào, kêu nó để ý nhiều một chút.”
Tuy sức khỏe của Hạ Đào không tốt nhưng có vài thứ nhìn rất rõ, huống chi người ngoài cuộc luôn tỉnh táo.
Tạ Miêu gật gật đầu: “Cũng đúng. Có điều lúc anh phải đúng mực, đừng kích thích đến cậu ấy.”
“Em còn rất quan tâm nó.”
Ánh mắt Cổ Hàm Giang lập tức trầm xuống, Tạ Miêu không khỏi đẩy anh một phen: “Nói chuyện đấy, anh ghen gì vậy?”
Cố Hàm Giang nhấp nhấp môi, đổi đề tài: “Em nói xem, anh tìm người đổi phòng ngủ cho Kiều Hựu An thì thế nào?”
Tạ Miêu lắc đầu: “Chẳng may cô ta thật muốn làm gì thì làm như vậy không phải chọc giận cô ta sao? Quá mạo hiểm.”
Cô nói, không khỏi thở dài: “Nếu cô ta là dì Viên thì tốt rồi, chúng ta có thể trực tiếp bắt người, nào phải phiền toái như vậy.”
Nghe cô nhắc tới dì Viên, Cố Hàm Giang lại giật mình, quay đầu lại xem xét tình hình nhà Kiều Hựu An một lần nữa.
Nhưng tra tới tra đi, bố của cô ra còn đang ngồi tù, em trai lớn sau khi tốt nghiệp cấp hai thì vào nhà xưởng, nói là muốn đỡ đần cho cô ta học hành.
Điều kiện nhà cô ta tương đối khó khăn, cũng không giống dì Viên đột nhiên được số tiền lớn, có sơ hở để tìm ra.
Mà bên Phó Linh, Kiều Hựu An lại không có hành động nào, cũng không trang điểm giống Phó Linh để người ta đoán nữa.
Hai tháng liên tiếp, chuyện này cũng không có đầu mối, dường như tất cả chỉ do lòng nghi ngờ của Tạ Miêu và Cố Hàm Giang quá nặng.
Trong tháng mười, Tạ Kiến Hoa nhập ngũ thành công, đến quân khu biên phòng bộ đội của tỉnh Băng.
Trong nhà gởi thư nói tin này cho Tạ Miêu, sau đó Tạ Kiến Hoa cũng viết thư lại, nói cô biết mình ở quân đội khá tốt. Huấn luyện viên rất nghiêm khắc, huấn luyện rất vất vả nhưng mỗi ngày của cậu đều rất phong phú, buổi tối đầu dính gối là có thể ngủ.
Tạ Miêu hồi âm kêu cậu chú ý sức khỏe, sợ cậu ở quân đội ăn không ngon nên gửi chút đồ ăn, còn bỏ thêm chút tiền ở trong.
Kết quả thằng nhóc kia còn gửi hết tiền về, còn cho thêm không ít. Cậu nói mình được phát tiền trợ cấp, phần lớn đều gửi cho bà để góp dần, số tiền đưa cô để cô mua chút đồ mình thích.
“Thằng nhóc này còn biết hiếu kính chị nó nữa.” Tạ Miêu cầm tiền, có chút dở khóc dở cười.
Vương Quý Chi vui sướng đến tiền, kêu Tạ Kiến Quân gửi thư hồi âm, nói Tạ Kiến Hoa biết số tiền này bà sẽ giữ cho cậu, để sau này cậu cưới vợ.
Thời gian bận rộn qua quá mau, Tạ Miêu nhận được thư của Tạ Kiến Hoa chưa được hai tháng thì trường học đã cho nghỉ đông.
Cô đến ngoại viện phía bắc tìm Phó Linh và Hạ Đào về theo thưởng lệ, không ngờ lần này còn có thêm Kiều Hựu An đồng hành.
Sau khi Cố Hàm Giang nghe nói thì dặn dò Tạ Miêu đi đường cẩn thận, sau đó liền gọi điện thoại cho Cố Uyển Thu. Chỉ nói lần này những người trở về có khá nhiều đồ, kêu tốt nhất là dượng của anh nên đến nhà ga đón người.
Dọc đường rất thoải mái, biểu hiện của Kiều Hựu An hết sức bình thường, có đôi khi Tạ Miêu cũng hoài nghi có phải mình suy nghĩ nhiều quá hãy không.
Cuối cùng cũng tới nơi, trong lòng Tạ Miêu that lỏng một hơi, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
“Tớ và chị dâu còn muốn đổi xe đến Vọng Sơn, cậu thì sao? Nhà cậu có ai đến đón hay không?” Phó Linh hỏi Kiều Hựu An.
“Đồ của tớ không nhiều lắm, tớ tự về là được, dù sao cũng không xa.”
Kiều Hựu An nói, đột nhiên hô cẩn thận, một phen túm chặt cánh tay của một người đàn ông.
Trong tay người nọ nắm một con dao nhỏ, cắt túi của Phó Linh ra một lỗ, đang chuẩn bị duỗi tay vào trong lấy đồ vật.
Bị Kiều Hựu An túm một cái như vậy, mắt của hắn trở nên dữ tợn, xoay tay lại đâm Kiều Hựu An một đao: “Con điểm thôi này, mẹ nó ít xen vào việc của người khác đi!”
Phó Linh sợ tới mức kêu sợ hãi một tiếng, Kiều Hựu An cũng ôm bụng, đau đến vặn vẹo mặt.
Nhân cơ hội này, người đàn ông kia ném rớt tay cô, hung hăng đẩy Hạ Đào muốn lại đây ngăn cản, chui vào đám người.
Trước khi đi, hắn ta còn hung tợn quay đầu lại trừng Kiều Hựu An một cái: “Cẩn thận đừng để ông đây gặp phải, bằng không tạo sẽ giết chết mày!”
Tất cả xảy ra quá nhanh, Tạ Miêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Hạ Đào xém chút đã té ngã, lại giương mắt nhìn thì người nọ đã chạy mất.
Mà một bên, Phó Linh nâng Kiều Hựu An, hoảng đến độ khóc nức nở: “Kiều Hựu An cậu sao rồi? Bị thương nặng không?”
Lúc này Tạ Miêu mới thấy Kiều Hựu An đã đau đến mức nói không ra lời, nơi bị đâm còn bị sẫm mù.
Kiều Hựu An bị dao đâm bị thương, cách đó không xa bố của Hạ Đào đến đón vội giúp đỡ bắt xe, một đám người luống cuống tay chân mà đưa cô ta vào bệnh viện gần nhất.
Cũng may mùa đông tỉnh Băng lạnh, mặc đồ dày, người nọ dâm cũng không sâu, không làm nội tạng bị thương.
Cũng bởi vì ăn mặc dày, người hành hung trùm mũ, khăn quàng kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt thì không thể nhìn trông thế nào cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook