Ngay cả nước hoa quả Tống Vân mang lên, cậu muốn bưng lên kính ông ngoại một ly, Cổ Hàm Giang cũng vô cảm cướp trước mắt cậu rồi, nhấc ly với Cổ Định Sơn: “Ông nội, con đại diện mình và Miêu Miêu để kính ông.” sau đó bực bội uống một hớp rượu trắng lớn.

Hạ Đào bất đắc dĩ, dứt khoát buông đũa, chờ xem chừng nào anh họ nhà mình mới có thể nguôi giận.

Tạ Miêu thấy hơi thất lễ, ăn uống nhanh xong rồi đặt tay lên mặt quạt quạt: “Thật ngại quá, con không uống rượu được, lần đầu tiên uống nên hơi không tốt, con muốn ra ngoài sân hít thở không khí.”

Người nhà họ Cố không cản cô, Tống Vân còn nháy mắt với con trai nhà mình: “Vừa lúc hoa cúc trong vườn vừa nở, con đi dạo với Miêu Miêu đi.”

Cố Hàm Giang gật gật đầu, ăn cơm, uống cạn phần rượu còn lại rồi cùng Tạ Miêu ra ngoài.

Lúc này Cố Định Sơn mới ngừng đũa, hạ giọng hỏi: “Hàm Giang bị sao vậy? Sao lại giận dỗi với Đào Đào?”

Dáng vẻ hơi hóng hớt, khiến mọi người trong phòng cười không được, không cười cũng không xong.

Có thể người lớn tuổi đều thích chăm sóc hoa cỏ nên trong vườn của Cố Định Sơn trông không ít loại hoa, còn có một cây nho nữa.

Bước ra từ trong phòng, Tạ Miêu chắp tay sau lưng, nhàn hạ bước đến giàn nho, ngưỡng mặt nhìn lên trên: “Nho ban nãy anh cho em ăn chắc là nó nhỉ? Vừa to vừa ngọt, không giống như bên huyện Hồng Hà, vừa nhỏ vừa chua, chỉ có thể dùng để ủ rượu.”

Cố Hàm Giang “Ừ”, yên lặng đi đến bên cạnh cô, không nói chuyện.

Tạ Miêu nghiêng đầu cười nhìn anh: “Thứ này chắc không cần tưới nước, anh nói xem chúng ta cũng trồng ở trong sân một giàn được không?”

“Được.” Cố Hàm Giang gật gật đầu: “Trồng ở hướng Đông Nam.”

“Vậy đến lúc đó gọi Hạ Đào và Phó Linh về nhà ăn nho nhé?”

Cố Hàm Giang khựng lại.

Tạ Miêu nhìn, vô thức nhớ tới hành động trẻ con trên bàn cơm của anh, vừa tức giận vừa buồn cười.

“Cậu ấy nghe lời anh chăm sóc em, bị dì hiểu lầm mà anh cũng tức giận sao? Anh giận cậu ấy hay là giận mình?”



Cô choàng lấy cánh tay anh: “Được rồi, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông anh, chúng ta vui vẻ một chút.”

Cố Hàm Giang nhấp môi, không nói gì cả.

Tạ Miêu bèn lắc lắc cánh tay anh: “Anh nhỏ mọn như vậy à? Đó là em họ ruột của anh đó.”

“Em cũng là bạn gái của anh.” Cố Hàm Giang trở tay ôm chặt cô, rầu rĩ nói.

Tạ Miêu buồn cười, nhịn không được mà gặm một cái lên cằm anh: “Sao anh như trẻ con vậy?”

Cố Hàm Giang để mặc cho cô cắn, chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rất sâu: “Anh có phải trẻ con hay không, em biết mà.”

Tạ Miêu cảm thấy lời này của anh có ý nghĩa sâu xa khác, đấm một cái trước ngực anh: “Anh học hư rồi.”

Trước kia cô còn tưởng rằng người vừa quái gở vừa ít lời giống Cố Hàm Giang thì sẽ không biết đùa giỡn cả đời, nhất là mang nhan sắc ra vui đùa.

Yêu nhau rồi cô mới phát hiện ra, người này thật đúng là nói ít làm nhiều, đặc biệt biết giày vò người khác. Nhưng ở một vài thời điểm, anh cũng có thể mở miệng nói chuyện, thậm chí vô cùng kiên nhẫn, không ép được cô như anh mong muốn thì nhất quyết không bỏ qua.

Cho nên muốn cô đơn thuần tin tưởng anh chỉ nói tuổi tác, trừ phi lùi lại hơn một năm trước, cô còn chưa hiểu rõ anh kia.

Nắm đấm của Tạ Miêu có thể có bao nhiêu sức chứ, Cố Hàm Giang vẫn không nhúc nhích, còn cúi đầu ngửi mùi rượu trên đôi môi cô: “Thật sự không uống được rượu ư?” “Không biết, trước kia chưa từng uống.” Tạ Miêu lẩm bẩm.

Hai đời, cô đều nỗ lực trên con đường học tập không ngừng tiến về phía trước, nào có tâm trạng chạm vào thứ cồn ảnh hưởng đến óc suy nghĩ chứ.

Cố Hàm Giang nghe, vẻ mặt có vẻ trầm ngâm.

Tạ Miêu lại không chú ý: “Vừa rồi uống ngụm nước rồi ra ngoài vẫn ổn, giờ men rượu xộc lên, em lại hơi khô miệng.”

“Khô lắm không?”



Cố Hàm Giang hạ thật thấp giọng, vừa nói vừa tới hôn cô.

Nhưng cô lại đẩy anh ra một cái, quay đầu nhìn lại: “Hình như có người.”

Đúng là có người thật.

Một người là anh trai, một người là bạn thân, Phó Linh sợ hai người giận dỗi nên cố ý ra ngoài xem thử.

Chỉ có điều đẩy cửa ra, cô ấy lại phát hiện hai người đang ghé vào nhau dưới giàn nho, cử chỉ thân mật, bầu không khí hòa hợp.

Cô ấy nhìn thế nào cũng không giống hai người đang giận dỗi, không muốn làm kỳ đà cản mũi cho nên đóng cửa lui về.

Theo hướng nhìn của Tạ Miêu, Cố Hàm Giang cũng nhìn thấy em gái mình: “Là An An.”

“Vâng.”

Nhìn thấy Phó Linh, Tạ Miêu lại nghĩ đến chuyện của Kiều Hựu An, kéo Cố Hàm Giang đi vào trong góc.

Cố Hàm Giang còn tưởng rằng cô bị người ta thấy nên ngại, không ngờ đến một góc yên tĩnh, cô đã lập tức thả lỏng tay, vô cùng nghiêm túc hỏi anh: “Hàm Giang, anh còn nhớ Kiều Hựu An không?”

Kiều Hựu An?

Cố Hàm Giang khựng lại mới nhớ ra nghe ở đâu cái tên này: “Nghe nói mẹ anh thiếu chút nữa thì nhận nhầm cô gái kia?”

“Ừm.” Tạ Miêu gật đầu: “Cô ta thi vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, anh biết không?”

Rõ ràng Cố Hàm Giang chưa từng nghe được tin này, lắc đầu một cái: “Không biết.”

Tạ Miêu hít một hơi: “Cô ta thi vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, vẫn là bạn cùng phòng với Phó Linh, anh nói có trùng hợp hay không?”

Lúc này Cố Hàm Giang tỏ vẻ bất ngờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương