Trọng sinh quay trở về chính là trời cao ban ân, cô ta sớm đã hối hận ,chắc chắn không bao giờ lặp lại con đường cũ của kiếp trước.

Hơn nữa cô ta cũng hiểu được Triệu Vệ Quốc mới thật sự là một người chồng tốt, chính trực chính nghĩa, bảo vệ quốc gia, một lòng một dạ chung thủy.


Người đàn ông như vậy thời đại sau này cũng là hiếm thấy.

Chỉ là khi đó cô ta còn ít tuổi chưa hiểu chuyện, nên đời này tất nhiên cô ta sẽ quý trọng không phạm sai lầm.Nhưng cô ta cũng không thể xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra.Khổng Yên rất hiểu tâm trạng của Lâm Hạnh, bù đắp sai lầm là quan trọng, nhưng đối với kẻ thù kiếp trước cũng không thể dễ dàng tha thứ.Nếu đổi lại là cô trong lòng nhất định cũng sẽ có vướng mắc.Nhưng đây vốn là chuyện khá vô lý, bởi vì Lâm Hạnh là người trọng sinh, bây giờ chuyện gì cũng không xảy ra, giống như cô và Đường Văn Kiệt căn bản cũng không đối xử với cô ta giống như kiếp trước, không có lý do gì để chịu hậu quả cho việc mình chưa làm.Nhưng theo tình huống hiện tại, theo ý Lâm Hạnh là cô ta bị bọn họ tổn thương, trong lòng uất hận khó nén.Đặc biệt hai lần Lâm Hạnh nhìn cô đều dùng một ánh mắt sâu không lường được, không yên lập tức cảm thấy người phụ nữ này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.Cho dù cô có thấy oan uổng, thì cũng biết đây là chuyện không thể tránh được.Quan điểm của cô và Lâm Hạnh về chuyện trọng sinh là trái ngược, Lâm Hạnh lựa chọn nghiêng về tình, cho rằng những đau khổ kiếp trước cô ta chịu không thể không đòi lại, còn không yên thì nghiêng về lý, cảm thấy hiện tại Lâm Hạnh không có lý do gì để trả thù cô, đối với cô mà nói là quá không công bằng.Ai cũng đều có lý, chỉ là quan điểm khác nhau mà thôi.Thím Triệu nhìn thấy Khổng Yên lập tức cười chào hỏi : "Là vợ Tam Căn đấy à, lần trước thím đứng xa xa nhìn đã cảm thấy cháu thật xinh đẹp, không ý lại gần lại còn xinh đẹp hơn, vẫn là chị dâu Tống khéo chọn con dâu."Khổng Yên thu hồi suy nghĩ, ngoan ngoãn khéo léo cười một tiếng:" Thím Triệu đừng khen cháu quá, mẹ cháu còn nói thím khéo chọn con dâu lắm đấy, ai ai cũng đều là người biết làm việc tháo vát năng động.


Trong đại đội ai cũng biết danh tiếng của nhà thím.

"Lúc trước mẹ Tống đã chỉ cho cô nhìn, biết bà ta chính là mẹ của nam chính, cho nên cô nhớ rất kỹ.Thím Triệu không nghĩ đến Khổng Yên vậy mà biết bà ta, có chút kinh hỉ, khoát tay cười nói: " Mẹ cháu đây là khiêm tốn đấy, thím thấy cháu với chị dâu cháu mới thật sự là tài giỏi."Khổng Yên nhanh chóng lắc đầu cười nói:"Thím đừng khen cháu quá, chị dâu cả cháu đúng là tài giỏi, nhưng cháu thì không phải đâu ạ.

ngược lại là nhà thím, mỗi người đều có bản lĩnh, cháu vừa đến đại đội không lâu đã nghe nói trong đội chúng ta có người đi bộ đội, sau này nghe ngóng mới biết là nhà thím, đúng là đầy vinh quang."Thím Triệu nghe cô nói lời này, cười đến mức nếp nhăn trên mặt gom thành một đống, tay xoa xoa chà sát lên người, kích động nói:"Con trai của thím bản lĩnh khác không có, chỉ có một thân đầy khí lực, nghe nói gần đây lại lập công lên chức, cũng không biết khi nào có thể trở về?"Nói rồi ngẩng đầu nhìn trời: " Được rồi, được rồi, trời không còn sớm nữa, thím phải về nhà nấu cơm đây, hôm nào rảnh lại nói chuyện, thím đi trước nhé!"Khổng Yên cười gật đầu: " Thím đi thong thả ạ.""Ừ"- thím Triệu cao hứng lên tiếng, phất phất tay dẫn theo Lâm Hạnh rời đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương