Nhưng mà, đợi sau khi thấy con ranh non nớt này, bà ta cảm thấy An Hoa không có gì đáng sợ hết.

Chỉ là vừa nãy khi An Hoa lôi kéo bà ta nói chuyện, bà ta cũng từ trong miệng An Hoa hỏi thăm được không ít tin tức.“Cha, mẹ, đừng quan tâm An Hoa nữa.

Con nghe nói chức vụ tài xế An Quốc Cường bên đó bây giờ rất khó cướp, vừa nãy An Hoa đã nói nhà bọn họ mấy ngày nay có mấy chục người đến cửa chỉ để dò hỏi tin tức, Quốc Phú bên đó tuy nói có cách khiến lãnh đạo đội vận tải đưa chức vụ cho anh ấy nhưng anh ấy đi cũng đã hai ngày rồi, vẫn chưa thấy tin tức gì.


Chúng ta có phải nên đi thăm dò một chút không? Đừng có bận rộn một trận, rồi kết quả vịt đến tay rồi còn bay đến bát của người khác.”Dù sao hai cha con An Quốc Phú và An Kim đều là tự mình nói sẽ có cách chứ chưa từng nói rõ ràng nên người trong nhà thật sự đều không rõ, bây giờ nghe thấy An Hoa nói như vậy, không thoát khỏi sốt ruột.… … …“Dạ, được, thím hai.”An Hoa hoàn toàn không khách sáo vươn đũa ra, coi như mấy lời giả bộ phép tắc của Hồ Ái Đệ là thật.

Vừa bắt đầu ăn cơm, lập tức vung đũa, vèo vèo vài lần, mau chóng gắp quả trứng gà, miếng thịt muối phơi khô, cá mặn mà mình nhắm trúng vào trong bát của mình.Hành động không khách sáo như vậy của cô khiến cho Hoàng Thảo Thảo đùng một tiếng ném đôi đũa trong tay xuống bàn cơm, tiếp đó trừng mắt chuẩn bị bắt đầu chửi.Nhưng động tĩnh của bà ta lớn như vậy, An Thiết Ngưu lập tức không hài lòng nhìn chằm chằm bà ta.Mấy lời khi nãy Hồ Ái Đệ nói, khiến cho trong lòng An Thiết Ngưu có chút không yên tâm.


Người trong nhà đều không biết con trai nhỏ Quốc Phú này mang hai trăm đồng đến thành phố Nam Hoa làm cái gì, chỉ biết cháu nội cả gọi điện về nhà nói đã tìm được phương pháp rồi, nói Quốc Phú mang tiền tới đó, đưa một ít tiền trà bánh cho lãnh đạo công ty vận tải.Theo lý thì Quốc Cường bên đó không có mối quan hệ nào để giúp đỡ nên chuyện này dựa vào năng lực của cháu nội cả An Kim, chắc chắn là có thể thành công.

Chỉ là bây giờ con nhỏ An Hoa này lại chạy đến đây đòi nợ, hai sự kiện bắt gặp cùng một lúc nhìn như thế nào thì cũng cảm thấy kì lạ.Nhưng mà, người con dâu đảm đang Hồ Ái Đệ này nói cũng có hơi đúng.

Trước khi còn chưa xác định được chức vụ đến tay, vẫn là nên mắt nhắm mắt mở với con nhỏ này thì tốt hơn.Hai người An Ngân, An Đồng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy nhỏ An Hoa vậy mà dám vươn đũa gắp thịt thì lần lượt bắt chước theo, vươn đũa ra, gắp miếng thịt lấp lánh dầu.Lại là một tiếng “đùng”, lần này Hoàng Thảo Thảo không hề kiêng nể nữa, trực tiếp dùng đầu đũa như chớp đánh vào mu bàn tay đang cầm đũa của An Ngân và An Đồng.Mu bàn tay nhanh chóng trở nên sưng đỏ, tiếng kêu lập tức vang lên.Một bữa cơm bình thường cứ như vậy trong âm thanh gà bay chó chạy mà kết thúc.An Hoa vui mừng vì bản thân mình thông minh, sớm đã gắp những món mình muốn ăn vào trong bát rồi, không cần phải lại xem sắc mặt của Hoàng Thảo Thảo, còn về chuyện hai chị em An Ngân, An Đồng vừa nãy trưng ra vẻ mặt tỵ nạnh với cô, An Hoa cũng lười để ý đến người ta dạy con.Sau khi ăn cơm xong, An Hoa vỗ vỗ mông, lại khoa trương âm lượng có vẻ bí mật nhưng thực chất mọi người đều có thể nghe thấy mà dặn dò: “Thím hai, chuyện trong nhà hồi sáng cháu nói, thím nhớ là nhất định không được nói ra ngoài..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương