Tô Mộ Thương gật gật đầu, nhưng không chú ý tới Nhan Di Dung cúi đầu thì nhất định phải có được.
Nhan Di Dung thu dọn đồ đạc xong liền đi ra ngoài, vừa lúc gặp Tống Sơ Trừng ở cửa.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo của nữ nhân trước mắt, Nhan Di Dung nhanh chóng hiện lên một tia ác độc.
Trực giác của nàng luôn luôn rất chuẩn, nữ nhân này tuyệt đối không thể lại để cho nàng đợi ở chỗ này.
Không! Cô nên thừa dịp đêm nay cùng nhau giải quyết cô, miễn cho đêm dài lắm mộng, tất cả người có thể ảnh hưởng đến cô sau này cũng không thể xuất hiện nhảy nhót trước mặt cô.
Cô đè xuống tất cả cảm xúc trong lòng, chậm rãi nói: "Em lấy cho anh chút thuốc đi, nếu nửa đêm sốt thì phiền toái, thời tiết này ngâm nước sông, cho dù là đồng chí nam cường tráng cũng không chịu nổi.
Tống Sơ Trừng còn chưa kịp từ chối, đã thấy nữ bác sĩ kia đi vào phòng.
Tay của nàng còn dừng ở giữa không trung, nhìn thấy như thế cũng chỉ có thể ngượng ngùng buông xuống, sinh vô khả luyến đi vào trong nhà.
Trên mặt cô gái có thêm vài phần hồng nhuận, ngũ quan tinh xảo, giống như búp bê tinh xảo trong tủ kính, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Tống Sơ Trừng ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế, ngay cả ngồi cũng có thể nhìn ra thân hình cao lớn của người đàn ông.
Nàng phỏng chừng nam nhân đứng lên, tối thiểu phải cao một mét chín mấy! Về phần khuôn mặt, có thể dùng hai chữ để hình dung đó chính là "Đẹp mắt".
Sắc mặt nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Tống Sơ Trừng suy nghĩ một chút lại trở nên thiên mã hành không, cô cảm thấy trên người đàn ông mang theo cái loại khí tức "Anh đừng tới".
Nghĩ đến đây! Cô cũng có chút muốn cười, làm sao chỉnh đây?
Tô Mộ Thương cũng nhận ra sự quan sát của cô.
Ánh mắt anh rơi xuống khuôn mặt tinh xảo của cô gái.
Tống Sơ Trừng cũng nhận ra ánh mắt của người đàn ông, biểu tình trên mặt trống rỗng trong nháy mắt, rất nhanh liền điều chỉnh lại, lấy lại bình tĩnh ra vẻ trấn định.
Lúc này Tô Mộ Thương nhìn ra cô gái quẫn bách không được tự nhiên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Tống Sơ Trừng thở dài một hơi, tuy rằng cô không phải gặp vô số người, nhưng cũng biết người đàn ông trước mắt vô cùng nguy hiểm.
Cô không phải là hàng gốc của thời đại này, trong lúc lơ đãng, khó tránh khỏi có chút rơi áo gi - lê, cho nên sau này cô nhất định phải tránh tiếp xúc với loại người này.
Trong lòng thì không tiếng động lẩm bẩm, thầm mắng mình không có tiền đồ, lấy ra khí thế bình thường oán hận lão bản vô lương tâm của ngươi thường thường trừ tiền lương.
Tô Mộ Thương nhìn vẻ mặt ảo não của cô gái, đồng thời khóe miệng anh cũng cong lên.
Tống Sơ Trừng nhìn quần áo ướt sũng của anh, cũng hiểu, người đàn ông trước mắt này hẳn là ân nhân cứu mạng của cô.
Kỳ Kỳ Ngải nhỏ giọng nói: "Là ngươi cứu ta đi!
Nghe giọng nói mềm mại này, Tô Mộ Thương gật gật đầu nói: "Ừ! Không có nhiều chuyện.
Thấy mình đoán không sai, Tống Sơ Trừng sờ sờ túi trống trơn, cho tới bây giờ cô chưa từng chết như vậy!
Có chút xấu hổ nói: "Đồng chí, hôm nay thật sự cám ơn anh đã cứu tôi, tôi là Tống Sơ Trừng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook