Tính cách của con gái không giống với bà ta, trông cũng không thông minh lanh lợi mấy nhưng cô ta là do bà ta sinh ra, biết làm sao được? Tuy bà ta không muốn con gái mình dính líu đến cái đứa bệnh tật đầy người như Cố Di Gia nhưng bà ta cũng không thể nào ngăn cản con gái mình được.

Bây giờ nghe tin con gái mình chọc Cố Di Gia tức ngất xỉu, bà ta có chút hả hê.

Còn về ánh mắt dị nghị của những xã viên xung quanh, bà ta giả vờ như không nhìn thấy.

Thấy trời cũng không còn sớm nữa, Vu Hiểu Lan về nhà sớm một hôm chuẩn bị bữa ăn.

Vừa về đến nhà, bà ta đã nghe thấy tiếng khóc thút thít từ trong phòng con gái mình, trong lòng chợt thắt lại, vội chạy vào phòng Cố Minh Nguyệt thì thấy cô ta đang nằm trên giường khóc đến đau lòng.


“Minh Nguyệt, con bé ngốc này, sao con lại khóc?” Vu Hiểu Lan đột nhiên tức giận, hét lên: “Là ai ăn hiếp con?”Cố Minh Nguyệt khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ cả lên, cả đời cô ta chưa bao giờ cảm thấy ấm ức như vậy.

Chỉ cần nghĩ đến cái nhìn của mấy xã viên kia thì cô ta lại cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cố Minh Nguyệt cắn môi, giải thích ngắn gọn chuyện ngày hôm nay, buồn bã nói: "Bọn họ đều nói là con chọc Gia Gia tức đến nỗi ngất đi nhưng con thật sự không có làm gì cả.

"Oan ức chết cô ta rồi.

Vu Hiểu Lan hoàn toàn không để ý đến chuyện đó, bà ta đánh Cố Minh Nguyệt một cái thật mạnh, tức giận nói: "Mày ngốc à, điều kiện của chủ nhiệm Khương tốt như vậy, sao lại đi giới thiệu cho cái đứa bệnh tật đầy người như Cố Di Gia kia làm gì?"Lần trước sau khi nghe thím ba Cố nói chuyện này, bà ta đã tức muốn hộc máu rồi.

May thay, sau này công xã cũng dần dần yên ắng trở lại, cũng không nghe ai nhắc đến chuyện có người tới nhà đứa con riêng kia làm mai làm mối nữa thì bà ta mới dịu lại.

Không ngờ chỉ trong chớp mắt, con gái bà ta lại dại dột chạy tới giới thiệu một đối tượng tốt như vậy cho Cố Di Gia.

Cố Minh Nguyệt cúi đầu, không nói gì.


Vu Hiểu Lan dùng ngón tay chỉ trỏ vào trán cô ta: “Một đối tượng tốt như vậy mà không giữ lại cho mình, lại đi quan tâm đến cái đứa bệnh tật kia làm gì? Chỉ có kẻ ngu ngốc như mày mới nôn nóng đi giúp người ta, kết quả là đẹp mặt chưa, ý tốt bị người ta coi như đồ bỏ! Tao nghĩ chắc chắn là cái đứa bệnh tật đó giả vờ ngất xỉu khiến mọi người hiểu lầm mày đấy! "Cố Minh Nguyệt lắc đầu: "Không phải đâu mẹ, sắc mặt của Gia Gia khó coi lắm, không phải giả vờ đâu.

""Mặc kệ nó có giả vờ hay không, dù sao cái đứa ốm yếu đó không phải là kẻ tốt lành gì đâu, sau này mày tránh xa nó một chút!" Vu Hiểu Lan hừ một tiếng, mặc dù đứa con riêng Cố Minh Thành kia rất giỏi, nhưng cho dù Cố Minh Thành có tài giỏi đến đâu, chỉ cần mình và con mình không đụng vào thì có liên quan gì?Vu Hiểu Lan lại khuyên con gái, nếu có đối tượng nào tốt thì bản thân phải biết tự mình nắm bắt, đừng có rộng lượng như vậy, sau đó bà ta lại hỏi đến chuyện chủ nhiệm Khương rồi cứ càm ràm mãi không thôi.

Cố Minh Nguyệt vẫn còn cảm thấy rất khó chịu, nghe mẹ mình nói những lời này, cuối cùng cô ta cũng bộc phát ra.

"Nhưng chủ nhiệm Khương đã nhìn trúng Gia Gia rồi, con có thể làm gì được?" Hai mắt cô ta đỏ bừng hét lên.

Vu Hiểu Lan lại đánh cô ta: “Đó là do mày ngu! Chủ nhiệm Khương nhìn trúng cái đứa bệnh tật đó thì sao? Ai biết được nó có thể sống được bao lâu? So với mày, mày có một cơ thể khỏe mạnh, mông lại to, chắc chắn có thể sinh đẻ được, cái đứa ốm yếu đó làm sao sánh bằng mày, chắc chắn nhà họ Khương sẽ thích một người con dâu khỏe mạnh, dễ sinh dễ đẻ…”Sắc mặt Cố Minh Nguyệt lúc xanh lúc đỏ, cô ta còn chưa có bạn trai, ngại nhất là nghe mấy lời như mông to, dễ sinh dễ đẻ như này.

Vu Hiểu Lan lại thuyết phục con gái thêm một lúc, cho đến khi trời tối đen mới chịu đi nấu cơm.


Một lúc sau, ông cả Cố từ ngoài đồng trở về.

Sau khi vào cửa, ông ấy đặt nông cụ trong tay xuống, nhìn cô con gái riêng với đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, hỏi: “Hôm nay con chọc tức Gia Gia khiến nó ngất xỉu sao?”Cố Minh Nguyệt: "Con không có.

"Lúc này Vu Hiểu Lan cầm con dao làm bếp từ phòng bếp chạy ra, chửi bới: “Ông già chết tiệt, đừng có nghe người ta đồn vớ vẩn, Minh Nguyệt không làm mấy chuyện như vậy! Là do sức khỏe của cái đứa ốm yếu đó không tốt, là nó tự ngất xỉu, liên quan gì đến Minh Nguyệt hả?”Ông cả Cố không thèm để ý đến bà ta, chỉ nhìn chằm chằm Cố Minh Nguyệt một lúc rồi mới quay người bỏ đi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương