Thấy lời tỏ tình của mình không đạt được hiệu quả như mong muốn mà còn khéo quá hóa vụng, Ngưng Dao siết chặt nắm đấm nhỏ, âm thầm nhẩm Thanh Tâm chú, sợ mình không nhịn được sẽ lên cơn đánh người.

Lỡ như dọa anh chạy mất thì cô biết đi đâu tìm người giúp mình thay đổi cuộc đời đây?

Người ở dưới mái hiên đành phải cúi đầu, cô cố nén lửa giận trong lòng, gượng cười nói tiếp: “Tôi vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng sắc mặt của anh đỏ bừng giống như bị bệnh vậy, nhất định là do gan của anh không tốt. Anh vẫn nên chú ý nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”

Nói xong cô liền lập tức xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng duyên dáng cho Phó Thập Đông nhìn theo.

Phó Thập Đông: “…”

Trên đường trở về nhà, anh nhìn xuống đôi bàn tay đầy vết chai sạn và bộ quần áo rách rưới của mình, anh không hiểu tại sao cô gái đến từ thành phố này lại có thể nói ra những lời táo bạo như thế, chắc cô ta có vấn đề về thần kinh thật…



Diệp Ngưng Dao là người cuối cùng bước vào nơi ở của nhóm thanh niên trí thức, cô vừa bước vào cổng đã có hơn chục cặp mắt nhìn lại, trong mắt mắt của bọn họ có tò mò, kinh ngạc, thờ ơ và cũng có sự thù địch.

Cô xách theo hành lí trong tay, đi đến trước mặt họ và tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là thanh niên trí thức mới tới, tên Diệp Ngưng Dao.”

Tới đâu tính đến đó vậy, từ hôm nay trở đi đây sẽ là nơi mà cô sinh sống, cô cũng không còn là Ngưng Dao tiên tử ở Tiên giới nữa mà là một người bình thường, Diệp Ngưng Dao.

“Cô gái nhỏ đúng là có tài ăn nói, mau qua bên kia đứng đi.” Mạnh Nghênh Võ cười ha hả chỉ cho cô phương hướng, sau khi cô đứng vào hàng rồi tiếp tục nói: “Chào các đồng chí mới tới, tôi là đội trưởng đội sản xuất của nơi này, tên Mạnh Nghênh Võ, hoanh nghênh mọi người đến thôn Đại Oa của chúng tôi.”

Diệp Ngưng Dao không quan tâm mấy lời đối phương vừa nói, cô nhìn người đàn ông đối diện đang nói chuyện và cười lạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương