Thập Niên 70 Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
-
Chương 15
“Cha mẹ tôi ở bên kia, phiền anh sau này đừng liên lạc với bọn họ nữa, như vậy đều tốt cho mọi người.”
Diệp Ngưng Dao hống hách như vậy làm cho hắn không thoải mái, nhưng cô như vậy lại càng hoạt bát và sáng sủa hơn trước, Giang Hoài nghĩ đến đây liền không khỏi lắc đầu.
Thấy thái độ kiên quyết của cô, trong lòng hắn hiện lên một tia cay đắng không dễ nhận ra: “Được, anh đồng ý với em.”
Gió tháng ba xào xạc thổi qua khiến Diệp Ngưng Dao phải kéo cao cổ áo lên, sau khi nhìn Giang Hoài rời đi, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông nào đó ở trong rừng, sau đó cao giọng hô: “Nghe lén lâu như vậy rồi, hình như anh nên đi ra rồi thì phải?”
Lúc này Phó Thập Đông chậm rãi đi ra từ sau một thân cây, anh ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Tôi không cố ý.”
Vừa thấy đối phương, khóe miệng Diệp Ngưng Dao khẽ cong lên, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng, không có bất kì hoảng loạn nào sau khi bị phát hiện nói dối: “Chúng ta thật có duyên, vậy mà lại gặp nhau ở đây.”
Hôm nay cô không đeo khăn quàng đỏ, bây giờ khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, làn da của cô trắng như phát sáng, khiến người ta phải lóa mắt. Tim của Phó Thập Đông vô thức đập nhanh một nhịp, không dám nhìn lại lần nữa.
Cuối cùng không định nán lại lâu, anh nhặt sọt củi dưới đất đeo lên lưng, trước khi đi còn không quên giải thích thêm lần nữa: “Vừa rồi...tôi chỉ nhặt củi ở đây thôi.”
“Anh có nghe được cũng không sao.” Diệp Ngưng Dao thấy anh xấu hổ liền buồn cười, thậm chí cười càng lúc càng tươi hơn: “Nếu bên ngoài nghe được tin đồn gì về tôi, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”
“Tôi sẽ không lo chuyện bao đồng.”
“Vậy anh phải hứa với tôi, nếu trong thôn đồn thổi tin gì...anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Diệp Ngưng Dao vươn bàn tay nhỏ ra quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu cô làm chuyện mặt dày như vậy, nhưng cô cũng hết cách rồi.
“Chịu trách nhiệm gì cơ?” Phó Thập Đông nhìn bàn tay trắng nõn của cô, lặng lẽ đem bàn tay đầy vết chai sần nhét vào sâu trong túi quần.
Diệp Ngưng Dao hống hách như vậy làm cho hắn không thoải mái, nhưng cô như vậy lại càng hoạt bát và sáng sủa hơn trước, Giang Hoài nghĩ đến đây liền không khỏi lắc đầu.
Thấy thái độ kiên quyết của cô, trong lòng hắn hiện lên một tia cay đắng không dễ nhận ra: “Được, anh đồng ý với em.”
Gió tháng ba xào xạc thổi qua khiến Diệp Ngưng Dao phải kéo cao cổ áo lên, sau khi nhìn Giang Hoài rời đi, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông nào đó ở trong rừng, sau đó cao giọng hô: “Nghe lén lâu như vậy rồi, hình như anh nên đi ra rồi thì phải?”
Lúc này Phó Thập Đông chậm rãi đi ra từ sau một thân cây, anh ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Tôi không cố ý.”
Vừa thấy đối phương, khóe miệng Diệp Ngưng Dao khẽ cong lên, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng, không có bất kì hoảng loạn nào sau khi bị phát hiện nói dối: “Chúng ta thật có duyên, vậy mà lại gặp nhau ở đây.”
Hôm nay cô không đeo khăn quàng đỏ, bây giờ khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, làn da của cô trắng như phát sáng, khiến người ta phải lóa mắt. Tim của Phó Thập Đông vô thức đập nhanh một nhịp, không dám nhìn lại lần nữa.
Cuối cùng không định nán lại lâu, anh nhặt sọt củi dưới đất đeo lên lưng, trước khi đi còn không quên giải thích thêm lần nữa: “Vừa rồi...tôi chỉ nhặt củi ở đây thôi.”
“Anh có nghe được cũng không sao.” Diệp Ngưng Dao thấy anh xấu hổ liền buồn cười, thậm chí cười càng lúc càng tươi hơn: “Nếu bên ngoài nghe được tin đồn gì về tôi, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”
“Tôi sẽ không lo chuyện bao đồng.”
“Vậy anh phải hứa với tôi, nếu trong thôn đồn thổi tin gì...anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Diệp Ngưng Dao vươn bàn tay nhỏ ra quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu cô làm chuyện mặt dày như vậy, nhưng cô cũng hết cách rồi.
“Chịu trách nhiệm gì cơ?” Phó Thập Đông nhìn bàn tay trắng nõn của cô, lặng lẽ đem bàn tay đầy vết chai sần nhét vào sâu trong túi quần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook