[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
-
Chương 28: Ca Hát Thật Dễ Chịu (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Giáo viên, Trần Linh Linh hát cũng rất êm tai.” Người nói lời này chính là Lý Vĩ Phong, người đã xuất bản tờ báo bảng đen ngày hôm qua.
Trong ấn tượng của bạn học, ngày thường Trần Linh Linh hướng nội, thẹn thùng, không quá thích nói chuyện, chỉ có vẽ tranh là cực kỳ giỏi.
Trần Linh Linh bị nhắc tên nên ngẩng đầu nhìn mọi người, chủ nhiệm lớp - giáo viên Lý nói: “Trần Linh Linh, Lý Vĩ Phong nói em hát cực kỳ hay, em tới hát đi?”
“Tới đi!” Các bạn học khuyến khích cô.
Trần Linh Linh bắt đầu lục soát ký ức của “Vậy hát bài《Sơn Ca Cho Đảng》nghe nhé?”
Tuy rằng kiếp trước mẹ mất sớm, nhưng ba cô là người giàu, bên ngoài phổ biến cái gì đều cho cô học cái đó, âm nhạc vũ đạo cưỡi ngựa golf Karate, mười tám môn võ thuật đều để cho cô học. Có thứ học cũng không tệ lắm, có thứ thì bỏ đi. Ca hát cũng xem như là một loại mạnh nhất của cô?
Giọng nói của Trần Linh Linh mang theo chút linh hoạt kỳ ảo: “Hát bài Sơn Ca Cho Đảng, tớ so sánh Đảng với mẹ, mẹ là chỉ người mẹ sinh ra tớ, vinh quang của Đảng chiếu sáng trong lòng tớ... ”
Trần Linh Linh vừa mở miệng đã khiến cho toàn đội yên lặng, chỉ có tiếng xe đạp và tô tới lui.
Trần Linh Linh dừng lại: “Không phải cùng nhau hát sao? Cùng nhau nào!”
Một bạn nam nói: “Cậu phải hát câu đầu tiên, sau đó nói một tiếng thì mới cùng nhau hát.”
Trần Linh Linh một lần nữa tới: “Hát bài Sơn Ca Cho Đảng, sẵn sàng hát... ” Bạn học của toàn lớp đều hát theo.
Quả nhiên vẫn phải hát bài hát như vậy, như thế đội mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khí thế hoàn toàn khác lúc trước.
Trần Linh Linh cũng đào những bài hát nguyên chủ biết hát ra hát một lần. Tiến vào đường nhỏ đến đồng ruộng. Cánh đồng xanh là cánh đồng lúa lớn, Trần Linh Linh lên thành phố từ khi còn nhỏ, chưa từng cẩn thận chú ý lúa như thế nào.
Đứng ở đầu ruộng nghe giáo viên giải thích toàn bộ quá trình sinh trưởng từ hạt gạo thành bát cơm.
Xuyên qua đây, trong thời đại thiếu thốn vật chất và giáo dục đứt gãy này, lúc đầu Trần Linh Linh không đồng ý với các lớp học của giáo viên này.
Giáo viên thả một hạt thóc vào trong tay cô, nhìn cây mạ xanh tốt kia, lại nhìn cây lúa trổ bông và cây bông lúa.
Trong lớp học thực hành nông nghiệp này, cô mới phát hiện ra rằng nó khác hoàn toàn với trường cấp ba chỉ thi cử, chỉ vì có thể xin được trường học tốt. Trường cấp ba hiện tại có đặc điểm riêng, loại thực hành từ lớp học đến trường này cực kỳ thực tế.
“Hiện tại, chúng ta cùng nhau xuống ruộng, nhổ một bó mạ như vậy rồi qua cánh đồng bên kia cắm xuống, chúng ta trải nghiệm sự vất vả của anh em nhà nông chút.”
“Được ạ!”
Giáo viên Trương và giáo viên Lý làm mẫu cuốn ống quần lên, chuẩn bị xuống ruộng, thấy Trần Linh Linh cũng cuốn ống quần lên, hỏi cô: “Trần Linh Linh em đi chân trần xuống đất sao? Không phải bảo mấy cô gái nhỏ các em chuẩn bị tất sao? Mẹ em chưa chuẩn bị cho em sao?”
Trần Linh Linh cười: “Giáo viên, hiện tại em không có mẹ.”
Giáo viên Lý sửng sốt, lúc trước họp phụ huynh đã từng gặp mẹ của Trần Linh Linh, là một đồng chí nữ cực kỳ trẻ tuổi dịu dàng, cũng rất quan tâm Trần Linh Linh, vậy tại sao lại nói một câu không có mẹ chứ?
“Trần Linh Linh, mẹ kế cũng là mẹ, mẹ kế rất quan tâm em, em không thể có thành kiến với bà ấy... ”
Phương Viên Viên cắt ngang lời nói của giáo viên Lý: “Giáo viên Lý, ngày hôm qua Linh Linh đã vạch trần mẹ bạn ấy, để bà ta lộ ra bộ mặt thật rồi.”
“Giáo viên, Trần Linh Linh hát cũng rất êm tai.” Người nói lời này chính là Lý Vĩ Phong, người đã xuất bản tờ báo bảng đen ngày hôm qua.
Trong ấn tượng của bạn học, ngày thường Trần Linh Linh hướng nội, thẹn thùng, không quá thích nói chuyện, chỉ có vẽ tranh là cực kỳ giỏi.
Trần Linh Linh bị nhắc tên nên ngẩng đầu nhìn mọi người, chủ nhiệm lớp - giáo viên Lý nói: “Trần Linh Linh, Lý Vĩ Phong nói em hát cực kỳ hay, em tới hát đi?”
“Tới đi!” Các bạn học khuyến khích cô.
Trần Linh Linh bắt đầu lục soát ký ức của “Vậy hát bài《Sơn Ca Cho Đảng》nghe nhé?”
Tuy rằng kiếp trước mẹ mất sớm, nhưng ba cô là người giàu, bên ngoài phổ biến cái gì đều cho cô học cái đó, âm nhạc vũ đạo cưỡi ngựa golf Karate, mười tám môn võ thuật đều để cho cô học. Có thứ học cũng không tệ lắm, có thứ thì bỏ đi. Ca hát cũng xem như là một loại mạnh nhất của cô?
Giọng nói của Trần Linh Linh mang theo chút linh hoạt kỳ ảo: “Hát bài Sơn Ca Cho Đảng, tớ so sánh Đảng với mẹ, mẹ là chỉ người mẹ sinh ra tớ, vinh quang của Đảng chiếu sáng trong lòng tớ... ”
Trần Linh Linh vừa mở miệng đã khiến cho toàn đội yên lặng, chỉ có tiếng xe đạp và tô tới lui.
Trần Linh Linh dừng lại: “Không phải cùng nhau hát sao? Cùng nhau nào!”
Một bạn nam nói: “Cậu phải hát câu đầu tiên, sau đó nói một tiếng thì mới cùng nhau hát.”
Trần Linh Linh một lần nữa tới: “Hát bài Sơn Ca Cho Đảng, sẵn sàng hát... ” Bạn học của toàn lớp đều hát theo.
Quả nhiên vẫn phải hát bài hát như vậy, như thế đội mới hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khí thế hoàn toàn khác lúc trước.
Trần Linh Linh cũng đào những bài hát nguyên chủ biết hát ra hát một lần. Tiến vào đường nhỏ đến đồng ruộng. Cánh đồng xanh là cánh đồng lúa lớn, Trần Linh Linh lên thành phố từ khi còn nhỏ, chưa từng cẩn thận chú ý lúa như thế nào.
Đứng ở đầu ruộng nghe giáo viên giải thích toàn bộ quá trình sinh trưởng từ hạt gạo thành bát cơm.
Xuyên qua đây, trong thời đại thiếu thốn vật chất và giáo dục đứt gãy này, lúc đầu Trần Linh Linh không đồng ý với các lớp học của giáo viên này.
Giáo viên thả một hạt thóc vào trong tay cô, nhìn cây mạ xanh tốt kia, lại nhìn cây lúa trổ bông và cây bông lúa.
Trong lớp học thực hành nông nghiệp này, cô mới phát hiện ra rằng nó khác hoàn toàn với trường cấp ba chỉ thi cử, chỉ vì có thể xin được trường học tốt. Trường cấp ba hiện tại có đặc điểm riêng, loại thực hành từ lớp học đến trường này cực kỳ thực tế.
“Hiện tại, chúng ta cùng nhau xuống ruộng, nhổ một bó mạ như vậy rồi qua cánh đồng bên kia cắm xuống, chúng ta trải nghiệm sự vất vả của anh em nhà nông chút.”
“Được ạ!”
Giáo viên Trương và giáo viên Lý làm mẫu cuốn ống quần lên, chuẩn bị xuống ruộng, thấy Trần Linh Linh cũng cuốn ống quần lên, hỏi cô: “Trần Linh Linh em đi chân trần xuống đất sao? Không phải bảo mấy cô gái nhỏ các em chuẩn bị tất sao? Mẹ em chưa chuẩn bị cho em sao?”
Trần Linh Linh cười: “Giáo viên, hiện tại em không có mẹ.”
Giáo viên Lý sửng sốt, lúc trước họp phụ huynh đã từng gặp mẹ của Trần Linh Linh, là một đồng chí nữ cực kỳ trẻ tuổi dịu dàng, cũng rất quan tâm Trần Linh Linh, vậy tại sao lại nói một câu không có mẹ chứ?
“Trần Linh Linh, mẹ kế cũng là mẹ, mẹ kế rất quan tâm em, em không thể có thành kiến với bà ấy... ”
Phương Viên Viên cắt ngang lời nói của giáo viên Lý: “Giáo viên Lý, ngày hôm qua Linh Linh đã vạch trần mẹ bạn ấy, để bà ta lộ ra bộ mặt thật rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook