[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
-
Chương 26: Ca Hát Thật Dễ Chịu (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi người đàn ông của bà ta chết thì càng ghê gớm hơn, con cái do người phụ nữ như này giáo dục ra có thể tốt được sao?
Cực kỳ lưu manh, ngày thường thì trộm cắp. Còn muốn ăn thịt thiên nga, mấy ngày trước bà về nhà mẹ đẻ, người phụ nữ này còn lại đây chỏ bà, cửa hàng thực phẩm có cô gái trẻ tuổi nào giới thiệu cho con trai bà ta không.
Mẹ thì vô dụng, con thì là đứa du côn, có cô gái nào chịu gả cho loại người này cơ chứ?
Nhớ kiếp trước, vào những năm thập niên 80, cái tên du côn này đã gây họa với một cô gái nhỏ vừa mới được phân vào trong xưởng dệt, chuyện đã xảy ra như vậy rồi mà tên du côn này còn luôn miệng nói muốn yêu đương với người ta. Cô gái người ta bằng lòng thà mất mặt cũng phải gọi công an bắt anh ta, cuối cùng tên côn đồ này bị kết án tử hình theo tội lưu manh.
Không không, như vậy quá ác độc rồi, Trần Linh Linh vẫn là một cô gái nhỏ, bà cũng không hy vọng con gái của Trần Kiến Cường bị hủy hoại.
Tạ Mỹ Ngọc nghiêng đầu nghe con gái vẫn đang còn khóc nức nở, tự nói với mình, đây không phải do bà ác độc, là do người không vì mình trời tru đất diệt, bà không thể để con gái trải qua cuộc đời thê thảm như đời trước được.
Trần Linh Linh thức dậy đã là lúc rạng đông, thay quần áo rồi kéo cửa ra.
Tạ Mỹ Ngọc đang chuẩn bị cơm sáng trong phòng khách, nếu là lúc trước đều là chuyện của Trần Linh Linh và Trần Kiến Cường, hôm nay xem như mặt trời mọc từ hướng Tây rồi.
Tạ Mỹ Ngọc thấy cô ra cửa, lập tức nở nụ cười tươi: “Linh Linh, sớm như vậy mà đã dậy rồi sao? Mẹ đặc biệt mua bánh gạo và đậu hũ tương cho con này. Mau tới ăn đi!”
Trần Linh Linh tiến vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Tạ Mỹ Ngọc đứng ở cửa của phòng vệ sinh, nhìn cô rửa mặt: “Linh Linh à! mẹ nghĩ lại suốt một đêm, thật sự trước kia mọi người đối xử với con không quá để ý. Mẹ xin lỗi con nhé! Sau này mẹ sẽ sửa lại sai lầm, tuyệt đối sẽ không bất công.”
Trần Kiến Cường cũng cười nói: “Bốn giờ mẹ con đã dựng ba dậy, nói mấy năm nay không chăm sóc con tử tế nên rất áy náy, sau này bà ấy sẽ đền bù cho con. Đợi sau khi hôm nay con tan học về nhà, bà ấy sẽ mang con đến cửa hàng mua quần áo và giày.”
Hai người sợ Trần Kiến Cường phải quay lại làm công nhân lò hơi, sợ căn nhà này sẽ bị mất sao?
Trần Linh Linh ngồi xuống, pha một bát sữa đậu nành, cầm lấy một miếng bánh gạo vừa ăn vừa nói: “Thật cũng không cần làm bộ làm tịch đến như vậy, tôi đã từng tuổi này rồi, chúng ta cũng đã xé rách da mặt, là chị em thì phải tính toán minh bạch, sau này tiền trợ cấp của tôi và phiếu lương vải dầu tôi sẽ tự mình đi nhận.”
Nghe thấy lời này, Trần Kiến Cường lại dài mặt ra, Trần Linh Linh nhìn ông ta bị Tạ Mỹ Ngọc kéo lấy, nghe Tạ Mỹ Ngọc nói: “Linh Linh, chị em thì tính toán minh bạch, nhưng con cái cũng tính toán với ba mẹ như vậy sao?”
Bà lấy ra một chồng tiền đại đoàn kết rồi nói: “Sau khi Nhã Như vào trung học cơ sở có sáu tệ tiền tiêu vặt, còn con thì vẫn luôn chưa có. Đây là lỗi của mẹ, hôm nay mẹ đưa hết tiền này cho con một lần. Ba năm mỗi năm 72 tệ, làm tròn một năm 80 tệ, ba năm là 240 tệ, lại cho con phiếu 10 cân gạo, con muốn ăn đồ gì thì cũng có thể tự mình mua. Nếu không muốn mua thì tiết kiệm được không?”
Sau khi người đàn ông của bà ta chết thì càng ghê gớm hơn, con cái do người phụ nữ như này giáo dục ra có thể tốt được sao?
Cực kỳ lưu manh, ngày thường thì trộm cắp. Còn muốn ăn thịt thiên nga, mấy ngày trước bà về nhà mẹ đẻ, người phụ nữ này còn lại đây chỏ bà, cửa hàng thực phẩm có cô gái trẻ tuổi nào giới thiệu cho con trai bà ta không.
Mẹ thì vô dụng, con thì là đứa du côn, có cô gái nào chịu gả cho loại người này cơ chứ?
Nhớ kiếp trước, vào những năm thập niên 80, cái tên du côn này đã gây họa với một cô gái nhỏ vừa mới được phân vào trong xưởng dệt, chuyện đã xảy ra như vậy rồi mà tên du côn này còn luôn miệng nói muốn yêu đương với người ta. Cô gái người ta bằng lòng thà mất mặt cũng phải gọi công an bắt anh ta, cuối cùng tên côn đồ này bị kết án tử hình theo tội lưu manh.
Không không, như vậy quá ác độc rồi, Trần Linh Linh vẫn là một cô gái nhỏ, bà cũng không hy vọng con gái của Trần Kiến Cường bị hủy hoại.
Tạ Mỹ Ngọc nghiêng đầu nghe con gái vẫn đang còn khóc nức nở, tự nói với mình, đây không phải do bà ác độc, là do người không vì mình trời tru đất diệt, bà không thể để con gái trải qua cuộc đời thê thảm như đời trước được.
Trần Linh Linh thức dậy đã là lúc rạng đông, thay quần áo rồi kéo cửa ra.
Tạ Mỹ Ngọc đang chuẩn bị cơm sáng trong phòng khách, nếu là lúc trước đều là chuyện của Trần Linh Linh và Trần Kiến Cường, hôm nay xem như mặt trời mọc từ hướng Tây rồi.
Tạ Mỹ Ngọc thấy cô ra cửa, lập tức nở nụ cười tươi: “Linh Linh, sớm như vậy mà đã dậy rồi sao? Mẹ đặc biệt mua bánh gạo và đậu hũ tương cho con này. Mau tới ăn đi!”
Trần Linh Linh tiến vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Tạ Mỹ Ngọc đứng ở cửa của phòng vệ sinh, nhìn cô rửa mặt: “Linh Linh à! mẹ nghĩ lại suốt một đêm, thật sự trước kia mọi người đối xử với con không quá để ý. Mẹ xin lỗi con nhé! Sau này mẹ sẽ sửa lại sai lầm, tuyệt đối sẽ không bất công.”
Trần Kiến Cường cũng cười nói: “Bốn giờ mẹ con đã dựng ba dậy, nói mấy năm nay không chăm sóc con tử tế nên rất áy náy, sau này bà ấy sẽ đền bù cho con. Đợi sau khi hôm nay con tan học về nhà, bà ấy sẽ mang con đến cửa hàng mua quần áo và giày.”
Hai người sợ Trần Kiến Cường phải quay lại làm công nhân lò hơi, sợ căn nhà này sẽ bị mất sao?
Trần Linh Linh ngồi xuống, pha một bát sữa đậu nành, cầm lấy một miếng bánh gạo vừa ăn vừa nói: “Thật cũng không cần làm bộ làm tịch đến như vậy, tôi đã từng tuổi này rồi, chúng ta cũng đã xé rách da mặt, là chị em thì phải tính toán minh bạch, sau này tiền trợ cấp của tôi và phiếu lương vải dầu tôi sẽ tự mình đi nhận.”
Nghe thấy lời này, Trần Kiến Cường lại dài mặt ra, Trần Linh Linh nhìn ông ta bị Tạ Mỹ Ngọc kéo lấy, nghe Tạ Mỹ Ngọc nói: “Linh Linh, chị em thì tính toán minh bạch, nhưng con cái cũng tính toán với ba mẹ như vậy sao?”
Bà lấy ra một chồng tiền đại đoàn kết rồi nói: “Sau khi Nhã Như vào trung học cơ sở có sáu tệ tiền tiêu vặt, còn con thì vẫn luôn chưa có. Đây là lỗi của mẹ, hôm nay mẹ đưa hết tiền này cho con một lần. Ba năm mỗi năm 72 tệ, làm tròn một năm 80 tệ, ba năm là 240 tệ, lại cho con phiếu 10 cân gạo, con muốn ăn đồ gì thì cũng có thể tự mình mua. Nếu không muốn mua thì tiết kiệm được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook