“Mở họp! Hiện tại, lập tức, ngay lập tức! Anh tuyên bố triệu tập hội nghị lần thứ hai của quý I năm 1977.
”Không sửa lại cái tư tưởng phá của của giai cấp tư sản trong đầu mấy đứa này thì anh ấy còn làm anh cả gì nữa!Hừ!!! ╭(╯^╰)╮Thế là mới cách một ngày, ba anh em lại một lần nữa ngồi vây quanh bên cạnh cái bàn nhỏ, chẳng qua người chủ trì hội nghị lần này biến thành đồng chí Sở Giang Sơn, thư ký của hội nghị …Vẫn là đồng chí Sở Giang Sơn.
Sở Nhị Đản tuổi còn nhỏ không biết chữ, Sở Ngu lại không chịu phụ trách việc ghi chép, anh ấy có thể làm sao bây giờ.
╮(╯_╰)╭Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, ba anh em anh nhìn em em nhìn chị, không ai nói gì.
Sở Giang Sơn cũng có chút xấu hổ, anh ấy là người muốn triệu tập hội nghị nhưng anh ấy vốn dĩ không phải là người biết nói chuyện, bây giờ lại làm cho tình hình trở nên chính thức như vậy, giờ anh ấy đã căng thẳng đến mức quên luôn mình định nói gì.
“Em nói trước đi, vừa hay trong hội nghị lần trước có rất nhiều thứ em quên chưa nói.
” Sở Ngu hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói: “Số đồ hôm qua mua cũng khá đủ rồi, bây giờ trong nhà chỉ thiếu lương thực nữa thôi, chờ lát nữa đến nông trường là có thể mua, cũng không cần phải gấp gáp.
”“Sau khi thu dọn sạch sẽ đồ đạc chúng ta nên lập một chút kế hoạch cho cuộc sống sau này.
Đầu tiên, tất cả số vải đã mua về này đều mang hết đến nông trường để may quần áo mới và làm vỏ chăn.
”Anh cả Sở nghe thế cuối cùng cũng tìm về được lời mình muốn nói, vừa định mở miệng thì bỗng nhiên Sở Nhị Đản lên tiếng.
“Đúng đúng, may quần áo mới, nếu không một ngày nào đó chúng ta không ở nhà, mẹ kế mở cửa vào nhà lấy đi thì làm sao bây giờ? May thành quần áo thì tốt rồi, bà ấy với ba đều không mặc được, Lưu Thiết Trụ với Lưu Ngọc Phân vừa lùn lại vừa béo chắc chắn cũng không mặc được.
”Sở Giang Sơn có hơi buồn cười, ngay sau đó cũng không thể không thừa nhận đứa em ngốc nghếch này của anh ấy nói rất có lý.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook