Thập Niên 70 Xuyên Sách Vớ Được Ông Xã Pháo Hôi Toàn Năng
-
Chương 23: Như Lẽ Hiển Nhiên
Ăn xong, Lục Hạ không dọn dẹp bàn ăn mà cầm chậu ra ngoài tắm rửa, sau đó về phòng leo lên giường nằm ngủ luôn.
Ngay cả Lục Xuân và Lục Thu vào phòng, cô cũng không "tỉnh giấc".
Lúc này đương nhiên Lục Hạ vẫn chưa ngủ, bây giờ đang tháng Sáu, mùa hè nóng nực, mới hơn bảy giờ, trời còn chưa tối.
Cô chỉ không muốn đối mặt với bọn họ.
Mà có lẽ người nhà cũng muốn cho cô thời gian chấp nhận hiện thực, nên cũng mặc kệ cô.
Đúng vậy, cô biết người nhà này luôn cảm thấy dù thế nào thì cô cũng sẽ bình tĩnh tiếp nhận.
Bởi vì trong lòng họ, từ nhỏ cô đã là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, chính là không tức giận bao giờ, cho nên dù có đối xử với cô thế nào thì cô cũng sẽ không nổi quạu.
Lúc trước Lục Xuân là chị cả có quần áo mới, em út là con trai nên cũng có đồ mới.
Cho nên từ lúc sinh ra tới giờ Lục Hạ vẫn luôn mặc đồ cũ của Lục Xuân.
Đến lượt Lục Thu, quần áo Lục Hạ mặc đã rách rưới không mặc được nữa, nên chỉ có thể mua đồ mới.
Cho nên trong nhà này chỉ có mình Lục Hạ là không có quần áo mới.
Hồi nhỏ cô cũng bất mãn, nhưng sự bất công và không để ý của bố mẹ khiến cô quen thuộc với điều này.
Cho nên cô chẳng thèm nghĩ, cũng chẳng thèm oán trách nữa, dẫn đến cô trở thành đứa con ngoan ngoãn trong miệng bố mẹ.
Cô nghĩ rằng dù có thế nào thì bố mẹ cũng yêu cô, nên cô bằng lòng chịu ấm ức, cũng chịu trả giá vì cái nhà này.
Chỉ là bây giờ xem ra ý nghĩ ấy thật sự quá buồn cười.
Bọn họ coi việc tạm nhân nhượng là gia đình thành điều theo lẽ hiển nhiên, nên cứ thỏa sức chà đạp cô.
Cho nên sau khi nguyên thân rời đi rồi, cô không định coi bọn họ làm người nhà của mình nữa, dù sao thời gian cô ở lại cái nhà này cũng không nhiều, nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa rồi sau này coi nhau là người lạ vậy.
Buổi tối, Lục Xuân và Lục Thu vào phòng, cả hai không ai nói năng gì.
Lục Xuân thì chột dạ, cô ta biết lần này là vì mình khóc lóc cầu xin nên mẹ mới đồng ý đòi công việc của Lục Hạ cho cô ta.
Vì chuyện này mà mẹ còn báo danh đăng ký cho Lục Hạ xuống nông thôn.
Cho nên lúc này trong lòng cô ta có chút phức tạp, không biết nên đối mặt với Lục Hạ như thế nào.
Nhưng trong lòng cô ta lại thở phào nhẹ nhõm vì mình không cần phải xuống nông thôn.
Lại nghĩ tới việc mình có công việc bàn giấy ngồi trong văn phòng, cô ta cảm thấy vui vẻ.
Còn Lục Thu nhỏ tuổi, năm nay mới 13, cô bé biết chuyện xảy ra trong nhà, cũng biết chị hai luôn thành thật bị cả nhà bắt nạt.
Ngay cả Lục Xuân và Lục Thu vào phòng, cô cũng không "tỉnh giấc".
Lúc này đương nhiên Lục Hạ vẫn chưa ngủ, bây giờ đang tháng Sáu, mùa hè nóng nực, mới hơn bảy giờ, trời còn chưa tối.
Cô chỉ không muốn đối mặt với bọn họ.
Mà có lẽ người nhà cũng muốn cho cô thời gian chấp nhận hiện thực, nên cũng mặc kệ cô.
Đúng vậy, cô biết người nhà này luôn cảm thấy dù thế nào thì cô cũng sẽ bình tĩnh tiếp nhận.
Bởi vì trong lòng họ, từ nhỏ cô đã là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, chính là không tức giận bao giờ, cho nên dù có đối xử với cô thế nào thì cô cũng sẽ không nổi quạu.
Lúc trước Lục Xuân là chị cả có quần áo mới, em út là con trai nên cũng có đồ mới.
Cho nên từ lúc sinh ra tới giờ Lục Hạ vẫn luôn mặc đồ cũ của Lục Xuân.
Đến lượt Lục Thu, quần áo Lục Hạ mặc đã rách rưới không mặc được nữa, nên chỉ có thể mua đồ mới.
Cho nên trong nhà này chỉ có mình Lục Hạ là không có quần áo mới.
Hồi nhỏ cô cũng bất mãn, nhưng sự bất công và không để ý của bố mẹ khiến cô quen thuộc với điều này.
Cho nên cô chẳng thèm nghĩ, cũng chẳng thèm oán trách nữa, dẫn đến cô trở thành đứa con ngoan ngoãn trong miệng bố mẹ.
Cô nghĩ rằng dù có thế nào thì bố mẹ cũng yêu cô, nên cô bằng lòng chịu ấm ức, cũng chịu trả giá vì cái nhà này.
Chỉ là bây giờ xem ra ý nghĩ ấy thật sự quá buồn cười.
Bọn họ coi việc tạm nhân nhượng là gia đình thành điều theo lẽ hiển nhiên, nên cứ thỏa sức chà đạp cô.
Cho nên sau khi nguyên thân rời đi rồi, cô không định coi bọn họ làm người nhà của mình nữa, dù sao thời gian cô ở lại cái nhà này cũng không nhiều, nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa rồi sau này coi nhau là người lạ vậy.
Buổi tối, Lục Xuân và Lục Thu vào phòng, cả hai không ai nói năng gì.
Lục Xuân thì chột dạ, cô ta biết lần này là vì mình khóc lóc cầu xin nên mẹ mới đồng ý đòi công việc của Lục Hạ cho cô ta.
Vì chuyện này mà mẹ còn báo danh đăng ký cho Lục Hạ xuống nông thôn.
Cho nên lúc này trong lòng cô ta có chút phức tạp, không biết nên đối mặt với Lục Hạ như thế nào.
Nhưng trong lòng cô ta lại thở phào nhẹ nhõm vì mình không cần phải xuống nông thôn.
Lại nghĩ tới việc mình có công việc bàn giấy ngồi trong văn phòng, cô ta cảm thấy vui vẻ.
Còn Lục Thu nhỏ tuổi, năm nay mới 13, cô bé biết chuyện xảy ra trong nhà, cũng biết chị hai luôn thành thật bị cả nhà bắt nạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook