[Thập Niên 70] Xuyên Sách Gả Chồng Ngàn Dặm
-
Chương 9:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khác biệt duy nhất chính là, con trai có đánh gãy chân cũng phải học xong cao trung, con gái thì không sao, thành tích không tốt hoặc không muốn học nữa, ông cũng không miễn cưỡng.
Sức khỏe em ba Lai Đễ không tốt, chỉ học tiểu học, Điền Mật vẫn hy vọng con bé học nhiều chút, ít nhất cũng tốt nghiệp trung học.
Đến lúc đó, khôi phục thi đại học, cũng có cố gắng.
Hơn nữa, lùi lại vạn bước, coi như không thi đại học. Dựa vào bằng cấp cao trung, tương lai cũng có thể dễ dàng tìm được việc, tốt hơn làm việc chăm chỉ trên đất.
Điền Lai Đễ không hiểu, lại lấy mấy cây trong lòng bếp rồi mới hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc đến cái này?”
Điền Mật lấy quạt lá cọ quạt mấy cái vào lỗ thông hơi phía dưới bếp lò: “Cũng không hẳn là bất ngờ nhắc đến, chỉ là cảm thấy sức khỏe em không tốt, không đảm đương nổi việc đồng áng, nông vụ. Có trình độ học vấn, tương lai làm giáo viên dạy học cũng tốt.”
Điền Lai Đễ không dễ tin lời này, cô bé bĩu môi: “Học sinh lớp 12 không hiếm, trong thôn có mấy người, trên trấn lại càng nhiều. Nhà chúng ta, một mình ba làm công ăn lương nhà nước, vẫn chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường, không có vây cánh gì, cho dù có công việc tốt thì cũng không cạnh tranh được với người ta.”
Điền Mật không ngờ con bé này lại có thể nói một lần thuyết phục như vậy. Cô bị giọng điệu cố làm ra vẻ thành thục của con bé chọc cười: “Em lại còn biết cả “vây cánh?”
“Em còn nhỏ nhưng không có ngốc. Công việc thật sự dễ tìm như vậy à. Chị và anh cả đều học hết lớp mười hai, sao lại không tìm được?” Tiếng nói vừa lắng xuống, Điền Lai Đễ mới cảm thấy câu nói này không phù hợp lắm. Cô bé lập tức ngước mắt quan sát nét mặt chị hai, lo lắng mình làm tổn thương lòng tự trọng của chị hai.
Điền Mật ngược lại lại không nghĩ nhiều, chẳng qua là có chút buồn cười khi cô bé nhìn mình bằng ánh mắt áy náy. Cô bật cười hỏi: “Nhìn chị như vậy làm gì?”
“Chị hai…chị không giận em chứ?”
“Tại sao lại giận?” Con bé này lá gan có chút nhỏ.
Điền Lai Đễ nhìn chằm chằm chị hai một lát, chắc chắc cô không tức giận mới nở một nụ cười xấu hổ, nhỏ giọng giải thích rõ: “Vụ thu lần trước chị quá liều mạng, người trong thôn đều bảo chị muốn tranh cử đội trưởng đội sản xuất.”
Điền Mật nghe vậy thì im lặng nhếch mép một cái, cũng không vội vàng bỏ cây tề thái vào nồi nước sôi. Cô xách giỏ thức ăn hỏi: “Lời này là ai đồn vậy? Chị không hiểu về sản xuất, sao có thể tranh cử cái gì mà đội trưởng đội sản xuất được?”
“Vậy…Chị muốn tranh cử hội trưởng hội phụ nữ?”
Điền Mật nghẹn họng, liếc cô bé một cái, cắn răng nói: “Cũng! Không! Phải!”
“Em không tin. Nếu chị thực sự không có suy nghĩ gì thì làm sao có thể liên tục một tuần liền, đêm nào cũng đi cắt trộm lúa.” Điền Lai Đễ ra vẻ mình nhìn thấy dáng vẻ thông minh, cẩn thận của chị hai nhà mình rồi.
Điền Mật: “…”
Điền Mật hít sâu một hơi, nhếch môi, nở một nụ cười giả lả, nói từng câu từng chữ: “Chị học lôi phòng, làm chuyện tốt không để lại tên đó, em có hiểu không?”
“Nhưng…chị để lại tên mà, bây giờ cả thôn, có ai không biết chị từng làm việc tốt à?” Điền Lai Đễ nói nhỏ.
“…”
Rất tốt.
Không rửa sạch được rồi.
Điền Mật quyết định kết thúc cái đề tài vô nghĩa này, dù sao thì có nói thế nào cũng không hiểu, sống biết điều vẫn hơn.
Khác biệt duy nhất chính là, con trai có đánh gãy chân cũng phải học xong cao trung, con gái thì không sao, thành tích không tốt hoặc không muốn học nữa, ông cũng không miễn cưỡng.
Sức khỏe em ba Lai Đễ không tốt, chỉ học tiểu học, Điền Mật vẫn hy vọng con bé học nhiều chút, ít nhất cũng tốt nghiệp trung học.
Đến lúc đó, khôi phục thi đại học, cũng có cố gắng.
Hơn nữa, lùi lại vạn bước, coi như không thi đại học. Dựa vào bằng cấp cao trung, tương lai cũng có thể dễ dàng tìm được việc, tốt hơn làm việc chăm chỉ trên đất.
Điền Lai Đễ không hiểu, lại lấy mấy cây trong lòng bếp rồi mới hỏi: “Sao đột nhiên lại nhắc đến cái này?”
Điền Mật lấy quạt lá cọ quạt mấy cái vào lỗ thông hơi phía dưới bếp lò: “Cũng không hẳn là bất ngờ nhắc đến, chỉ là cảm thấy sức khỏe em không tốt, không đảm đương nổi việc đồng áng, nông vụ. Có trình độ học vấn, tương lai làm giáo viên dạy học cũng tốt.”
Điền Lai Đễ không dễ tin lời này, cô bé bĩu môi: “Học sinh lớp 12 không hiếm, trong thôn có mấy người, trên trấn lại càng nhiều. Nhà chúng ta, một mình ba làm công ăn lương nhà nước, vẫn chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường, không có vây cánh gì, cho dù có công việc tốt thì cũng không cạnh tranh được với người ta.”
Điền Mật không ngờ con bé này lại có thể nói một lần thuyết phục như vậy. Cô bị giọng điệu cố làm ra vẻ thành thục của con bé chọc cười: “Em lại còn biết cả “vây cánh?”
“Em còn nhỏ nhưng không có ngốc. Công việc thật sự dễ tìm như vậy à. Chị và anh cả đều học hết lớp mười hai, sao lại không tìm được?” Tiếng nói vừa lắng xuống, Điền Lai Đễ mới cảm thấy câu nói này không phù hợp lắm. Cô bé lập tức ngước mắt quan sát nét mặt chị hai, lo lắng mình làm tổn thương lòng tự trọng của chị hai.
Điền Mật ngược lại lại không nghĩ nhiều, chẳng qua là có chút buồn cười khi cô bé nhìn mình bằng ánh mắt áy náy. Cô bật cười hỏi: “Nhìn chị như vậy làm gì?”
“Chị hai…chị không giận em chứ?”
“Tại sao lại giận?” Con bé này lá gan có chút nhỏ.
Điền Lai Đễ nhìn chằm chằm chị hai một lát, chắc chắc cô không tức giận mới nở một nụ cười xấu hổ, nhỏ giọng giải thích rõ: “Vụ thu lần trước chị quá liều mạng, người trong thôn đều bảo chị muốn tranh cử đội trưởng đội sản xuất.”
Điền Mật nghe vậy thì im lặng nhếch mép một cái, cũng không vội vàng bỏ cây tề thái vào nồi nước sôi. Cô xách giỏ thức ăn hỏi: “Lời này là ai đồn vậy? Chị không hiểu về sản xuất, sao có thể tranh cử cái gì mà đội trưởng đội sản xuất được?”
“Vậy…Chị muốn tranh cử hội trưởng hội phụ nữ?”
Điền Mật nghẹn họng, liếc cô bé một cái, cắn răng nói: “Cũng! Không! Phải!”
“Em không tin. Nếu chị thực sự không có suy nghĩ gì thì làm sao có thể liên tục một tuần liền, đêm nào cũng đi cắt trộm lúa.” Điền Lai Đễ ra vẻ mình nhìn thấy dáng vẻ thông minh, cẩn thận của chị hai nhà mình rồi.
Điền Mật: “…”
Điền Mật hít sâu một hơi, nhếch môi, nở một nụ cười giả lả, nói từng câu từng chữ: “Chị học lôi phòng, làm chuyện tốt không để lại tên đó, em có hiểu không?”
“Nhưng…chị để lại tên mà, bây giờ cả thôn, có ai không biết chị từng làm việc tốt à?” Điền Lai Đễ nói nhỏ.
“…”
Rất tốt.
Không rửa sạch được rồi.
Điền Mật quyết định kết thúc cái đề tài vô nghĩa này, dù sao thì có nói thế nào cũng không hiểu, sống biết điều vẫn hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook