[Thập Niên 70] Xuyên Sách Gả Chồng Ngàn Dặm
-
Chương 3:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Em đây không phải là vì muốn tốt cho anh hay sao? Nếu như thành hôn, tương lai của đứa nhỏ Hướng Dương đó sau này cũng không phải lo lắng về công việc đàng hoàng sao?" Điền Hiểu Yến im lặng mấy giây, rốt cuộc cũng không từ bỏ ý định, con người đảo loạn, lại nói ra một suy nghĩ.
Đứa bé Hướng Dương đó cũng chỉ mới 10 tuổi, tạm thời chưa làm gì được, không phải có một bà cô như bà sao?
Hữu Phúc nhà bà năm nay cũng mười tám tuổi, tuổi tác thích hợp, cũng đều là thân thích, giúp đỡ thay mặt mười tám năm cũng không có gì.
Khói mù lượn lờ, Điền Hồng Tinh nheo mắt lại, ông không biết tính toán trong lòng em gái, nhưng... Không thể không nói, lời này của em gái khiến ông có chút động tâm.
Cả đời này của ông, con cháu so với cha cũng không khá hơn bao nhiêu, tổng cộng có hai đứa không trai, tự nhiên cũng không nỡ để cho bọn họ cùng bé gái làm ruộng kiếm ăn.
Chẳng qua là, công việc bây giờ khó khăn...
Chính là chờ ông về hưu, công việc cũng chỉ đủ cho một đứa con trai tiếp quản.
Lòng người có thiên vị, Điền Hồng Tinh thích nhất là con trai nhỏ lanh lợi, trong lòng nghĩ chưa tới mười tám tuổi, chờ sau khi ông về hưu, liền để cho con trai nhỏ Hướng Dương tiếp quản.
Nhưng vợ ông lại thương đứa lớn, ngày nào cũng cãi nhau với ông, hân bây giờ ông chưa có thể về hưu được, để cho con trai lớn có một công việc đàng hoàng.
Điền Hồng Tinh dĩ nhiên không muốn, nơi này cũng không hoàn toàn vì con trai nhỏ, dù sao ông cũng đã năm mươi tuổi, làm sao có thể tiếp tục thêm mười năm nữa.
Tự mình cầm tiền lương, cùng với đưa tay xin con trai, vậy có thể sao?
Nếu như nha đầu nhị có thể đi theo tiểu tử của nhà họ Lưu đó, chính là một chỗ xong đi.
Dù sao tương lai cũng chỉ là một công việc tạm thời, nhưng cũng cho con trai lớn chút thể diện.
Nghĩ rõ ràng những thứ liên quan, nhưng Điền Hồng Tinh trên mặt cũng không biểu hiện, chuyện này còn phải hỏi con gái, mặc dù ông trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không phải kiểu người bán con cầu vinh.
Nghĩ tới đây, lại đối diện với ánh mắt gấp gáp của con gái, Điền Hồng Tinh hừ lạnh một tiếng: "Anh nói, chuyện này không vội, nếu thành cũng không thiếu chỗ tốt cho em, đừng tưởng anh không biết suy nghĩ đó của em, nhanh đi về đi."
Điền Hiểu Yến ngượng ngùng, lại có chút không nén giận được, nhưng không dám khiêu chiến với đại ca uy nghiêm, hừ nhẹ một tiếng, hất tay ra cửa.
Không nghĩ tới vừa ra cửa, liền đụng mặt cháu gái Điền Mật.
Nhắc tới nha đầu đó, dáng vẻ cũng không biết thế nào, nhà đại ca có sáu đứa trẻ, thì cô lại đứng đầu.
Đại ca nhà mình hồi trẻ cũng là một mỹ nam nổi tiếng, dù ở tuổi này, cũng có những lão nương không biết xấu hổ ve vãn.
Nhưng cũng có nha đầu Mật dễ nhìn như vậy, xinh đẹp nhưng lại lại có chút châm vào mắt người.
Như trong thơ văn nói, xinh đẹp như tranh vẽ, da thịt trắng như tuyết, người giống như chạm khắc, có thể là dáng vẻ như vậy? Nhất là lúc cười lên, ngọt ngào đến cảm động lòng người, một chút cũng không có vẻ dân quê.
"Em đây không phải là vì muốn tốt cho anh hay sao? Nếu như thành hôn, tương lai của đứa nhỏ Hướng Dương đó sau này cũng không phải lo lắng về công việc đàng hoàng sao?" Điền Hiểu Yến im lặng mấy giây, rốt cuộc cũng không từ bỏ ý định, con người đảo loạn, lại nói ra một suy nghĩ.
Đứa bé Hướng Dương đó cũng chỉ mới 10 tuổi, tạm thời chưa làm gì được, không phải có một bà cô như bà sao?
Hữu Phúc nhà bà năm nay cũng mười tám tuổi, tuổi tác thích hợp, cũng đều là thân thích, giúp đỡ thay mặt mười tám năm cũng không có gì.
Khói mù lượn lờ, Điền Hồng Tinh nheo mắt lại, ông không biết tính toán trong lòng em gái, nhưng... Không thể không nói, lời này của em gái khiến ông có chút động tâm.
Cả đời này của ông, con cháu so với cha cũng không khá hơn bao nhiêu, tổng cộng có hai đứa không trai, tự nhiên cũng không nỡ để cho bọn họ cùng bé gái làm ruộng kiếm ăn.
Chẳng qua là, công việc bây giờ khó khăn...
Chính là chờ ông về hưu, công việc cũng chỉ đủ cho một đứa con trai tiếp quản.
Lòng người có thiên vị, Điền Hồng Tinh thích nhất là con trai nhỏ lanh lợi, trong lòng nghĩ chưa tới mười tám tuổi, chờ sau khi ông về hưu, liền để cho con trai nhỏ Hướng Dương tiếp quản.
Nhưng vợ ông lại thương đứa lớn, ngày nào cũng cãi nhau với ông, hân bây giờ ông chưa có thể về hưu được, để cho con trai lớn có một công việc đàng hoàng.
Điền Hồng Tinh dĩ nhiên không muốn, nơi này cũng không hoàn toàn vì con trai nhỏ, dù sao ông cũng đã năm mươi tuổi, làm sao có thể tiếp tục thêm mười năm nữa.
Tự mình cầm tiền lương, cùng với đưa tay xin con trai, vậy có thể sao?
Nếu như nha đầu nhị có thể đi theo tiểu tử của nhà họ Lưu đó, chính là một chỗ xong đi.
Dù sao tương lai cũng chỉ là một công việc tạm thời, nhưng cũng cho con trai lớn chút thể diện.
Nghĩ rõ ràng những thứ liên quan, nhưng Điền Hồng Tinh trên mặt cũng không biểu hiện, chuyện này còn phải hỏi con gái, mặc dù ông trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không phải kiểu người bán con cầu vinh.
Nghĩ tới đây, lại đối diện với ánh mắt gấp gáp của con gái, Điền Hồng Tinh hừ lạnh một tiếng: "Anh nói, chuyện này không vội, nếu thành cũng không thiếu chỗ tốt cho em, đừng tưởng anh không biết suy nghĩ đó của em, nhanh đi về đi."
Điền Hiểu Yến ngượng ngùng, lại có chút không nén giận được, nhưng không dám khiêu chiến với đại ca uy nghiêm, hừ nhẹ một tiếng, hất tay ra cửa.
Không nghĩ tới vừa ra cửa, liền đụng mặt cháu gái Điền Mật.
Nhắc tới nha đầu đó, dáng vẻ cũng không biết thế nào, nhà đại ca có sáu đứa trẻ, thì cô lại đứng đầu.
Đại ca nhà mình hồi trẻ cũng là một mỹ nam nổi tiếng, dù ở tuổi này, cũng có những lão nương không biết xấu hổ ve vãn.
Nhưng cũng có nha đầu Mật dễ nhìn như vậy, xinh đẹp nhưng lại lại có chút châm vào mắt người.
Như trong thơ văn nói, xinh đẹp như tranh vẽ, da thịt trắng như tuyết, người giống như chạm khắc, có thể là dáng vẻ như vậy? Nhất là lúc cười lên, ngọt ngào đến cảm động lòng người, một chút cũng không có vẻ dân quê.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook