Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Anh Hướng Đông, đó có phải chị dâu không?”

“Đúng là chị dâu rồi, chị dâu lên phố sao không gọi bọn em tới giúp vậy!”

“Đúng vậy đó, chị dâu muốn mua cái gì vậy? Cần gì chị phải tự đi chứ? Bảo anh Hướng Đông đưa đến tận nhà là được rồi!”

“...”

Bên đường đối diện, mấy thanh niên có dáng vẻ lưu manh đang xô đẩy một người đàn ông có thân hình cao lớn đến gần chỗ Điền Mật.

Có người hi hi ha ha trêu chọc, có người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện còn ồn ào huýt sáo, cũng có người dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn trên dưới đánh giá Lưu Hướng Đông mà cũng muốn cưới cô gái này sao.

Tiếng động cũng lớn, nên những người đi đường gần đó cũng đến gần hóng chuyện.

Còn mấy người đang bị chú ý đến, giống như không để ý chút nào, càng thêm đắc ý nâng cằm, vẫn cất giọng trêu chọc.

Điền Mật dừng chân lại, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Nếu bị phát hiện, cô cũng không sợ hãi né tránh, Điền Mật biết rõ, những người này, càng thấy cô sợ hãi thì sẽ càng làm ầm ĩ lên trêu ghẹo cô.

Ngược lại nếu cô bình tĩnh không ầm ĩ nhìn chằm chằm bọn họ, chắc chắn có thể áp chế sự kiêu ngạo của bọn họ.



Quả nhiên, chỉ một lát sau, mấy người bọn họ mới vừa rồi còn tùy ý làm bậy, bấy giờ một là xấu hổ, một là không biết làm sao dời ánh mắt đi.

Chỉ có chút can đảm như vậy...Điền Mật châm chọc khẽ hừ một tiếng, sau đó mới đưa tầm mắt dịch đến trên người Lưu Hướng Đông đang bày ra vẻ mặt hứng thú đứng ở chính giữa.

Cũng không biết gặp phải cái vận may shit chó gì nữa, hay là do hào quang của nam nữ chính? Điền Mật không ngờ đi mua tem với phong thư, vừa mới đi đến chỗ cách bưu cục không xa đã đụng phải Lưu Hướng Đông.

Trong trí nhớ cô, người này vẫn chỉ là một bóng dáng mơ hồ.

Nhưng ấn tượng của nguyên thân với anh ta cũng bình thường, thậm chí có thể nói là chán ghét và sợ hãi, nếu không sao có thể ngay cả bộ dáng thế nào cũng không rõ chữ.

Lúc này nhìn thấy người, không cần Điền Mật xác nhận, từ nơi sâu thẳm trong ký ức, bóng dáng mờ mờ kia cũng dần hiện rõ lên.

Chỉ có thể nói, không hổ là nam chính trong tiểu thuyết, tuy không đến mức đẹp trai tới nỗi phát hờn, nhưng dựa theo thẩm mỹ những năm này thì đúng là cũng tuấn tú.

Cao khoảng một mét tám, mặt chữ điền, đôi lông mày đen rậm, đôi mắt như rực lửa, khi người khác nhìn vào thì có cảm giác anh ta rất đáng tin cậy.

Nhưng Điền Mật cũng biết rõ bên trong cái nhan sắc kia của Lưu Hướng Đông là như thế nào, dưới đôi mắt thâm tình kia của anh ta, cô không nhịn được chửi thầm trong lòng một tiếng “đen đủi!”

“Có phải Điềm Điềm giận anh rồi không? Giận vì gần đây không đi tìm em? Việc này anh có thể giải thích… Là anh đến thành phố H mua đồ, hôm qua vừa mới trở về, còn mang về cho em không ít đồ, có kem dưỡng da, vải dệt, xà phòng… Còn có cả dây buộc tóc màu hồng mấy cô gái các em thích nữa, vốn định buổi chiều đưa đến nhà em…” Rồi đột nhiên nhìn người trong lòng, dù là Lưu Hướng Đông có lòng có dạ, cũng vì kích động trước đó, bắt đầu thao thao bất tuyệt thể hiện thành ý của mình, mỗi lời nói cử chỉ, đều giống như khổng tước khoe ra.

Điền Mật bị bộ dáng ra vẻ bạn trai của người này làm cho ghê tởm nắm chặt nắm đấm, nhìn người đang nói những lời này một cái, người nào không biết, còn tưởng rằng bọn họ thực sự có quan hệ gì mờ ám mất.

Hơn nữa…. Đặc biệt là, gọi ai là Điềm Điềm chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương