Huống chi, ép buộc Khánh Vân Diên phải thanh minh, người ngoài cũng chỉ tin những gì bọn họ muốn tin.




Khánh Vân Diên mặt lạnh lùng dẫn cô rời khỏi trường học, vòng vo quanh co vài phút sau đến một hồ nhỏ vắng người.


Chờ dừng lại, anh ta im lặng trong vài giây… hình như đang kiềm chế cơn tức giận của mình.


Lý Xuân Lan nhếch mép khinh bỉ: Nhìn đi, nhìn đi, người ta bình tĩnh và có giáo dục như thế đó!

Không giống cô, gặp chuyện gì cũng như con điên gào thét!

Nhưng cô lại thích điên như vậy, dù sao điên cũng là để bản thân thoải mái, người khác đau khổ.


Cho đến khi Khánh Vân Diên cuối cùng cũng điều chỉnh được tâm trạng, anh ta hít một hơi thật sâu mới nói: “Rốt cuộc em muốn gì?”


Lý Xuân Lan cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của anh ta, vẫn không chút sợ hãi: “Khánh Vân Diên, lời của tôi nói với anh giống như đánh rắm à?”

Châm chọc xong, cô lại giơ tay ra: “Tôi không muốn làm gì, tôi đến là để lấy tiền.

Cho tiền, hết tiền rồi!”

Khánh Vân Diên từ lúc nãy đã không tin cô chỉ đơn giản là đến đòi tiền: “Hôm qua không phải đã cho cô mười một đồng rồi sao?”

Lý Xuân Lan lắc lắc cái túi nhựa trong tay: “Hết rồi.

Mười một đồng nhiều lắm sao?”

Khánh Vân Diên:!!!

Lương của công nhân bậc hai trong xưởng hiện nay mới hơn ba mươi đồng một tháng, cô còn chê mười một đồng ít?!

Lý Xuân Lan chất vấn: “Một sản phẩm ăng-ten mà các anh làm được lợi nhuận chắc chắn phải hơn mười đồng đi? Dùng lợi nhuận của một sản phẩm để đuổi người vợ này là anh; Tiền còn lại để ai dùng? Cô gái lúc nãy à?”


Khánh Vân Diên không thể tin nhìn Lý Xuân Lan: “Sao cô biết chuyện ăng-ten?”

“Không thể biết sao?” Thậm chí Lý Xuân Lan còn không muốn phí lời để nói mấy lời qua loa lấy lệ.


“Tối qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi.

Gần đây kiếm được không ít tiền đi? Chia đôi.

Mau lên!”

“Anh biết điều một chút cho tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đừng nói là nuôi cô gái lúc nãy, nuôi thêm mấy người nữa tôi cũng không thấy gì.



“Nhưng anh không cho, lúc nãy chỉ là chuyện nhỏ, tôi nhất định sẽ khiến anh không yên ổn đâu.



Khánh Vân Diên tức giận đến nghẹn thở.


“Cho nên tôi phải nói thế nào thì cô mới tin là tôi không có người phụ nữ nào ở bên ngoài, đừng có suốt ngày gây chuyện?”

“Nữ sinh vừa rồi chỉ là bạn học bình thường của tôi, vậy thôi! Cho nên đừng có nghi ngờ lung tung, làm loạn nữa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương