Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thôn dân hô lên một câu, đám người lập tức quay đầu, liền trông thấy Thẩm Thông và Hách Tùy Vân đang bước nhanh tới.

Cố Trường Dật tiến lên đón, đỡ lấy người thầy đã từng dạy anh: "Thầy, đã lâu không gặp."

"Trường Dật thật sự lớn rồi." Hai mắt Thẩm Thông nóng ẩm, nhìn cậu học trò duy nhất không ngừng liên lạc với ông lúc ông gặp nạn, nhiều lần giúp đỡ, cuối cùng còn tự mình thăm ông, trong lòng vô cùng cảm động: "Thầy nghe nói con vừa mới ra viện, vết thương trên người đã tốt rồi chứ?"

Cố Trường Dật gật đầu: "Không có gì nghiêm trọng, cơ bản đều ổn rồi ạ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Thẩm Thông vỗ bả vai cường tráng của anh, mặt mũi tràn đầy vui mừng quay sang bên cạnh: "Băng Oánh, đây chính là Cố Trường Dật mấy ngày trước bác nói với cháu, cháu xem một chút, thế nào?"

Hách Tùy Vân cười nói: "Ấy, sao bác lại hỏi như vậy, Băng Oánh vẫn còn là cô gái nhỏ, bác hỏi thế này thì con bé biết trả lời như nào."

Lúc trước người đàn ông kia nhìn, Mục Băng Oánh chỉ cảm thấy có chút không được tự nhiên, đến bây giờ bị cả thôn nhìn chằm chằm, cô cảm giác như trên đầu có mặt trời chiếu thẳng xuống, toàn thân nóng lên: "Mọi người đừng đứng ở chỗ này phơi nắng nữa, trở về đi thôi."

Làm cho một vòng người xung quanh ai cũng bật cười.

Dù sao Mục Băng Oánh là người họ Mục, nếu thật sự có thể gả cho người có năng lực, thì mấy người trong tộc như bọn họ cũng được nở mặt nở mày.

Chỉ có một nhà Lý Hồng Xu và Thường Văn Đống còn đang đứng bên cạnh xe là không cười nổi.

Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Trường Dật, trong mắt lóe lên tia oán độc.

Anh ta đã tính toán tất cả mọi chuyện, thắng lợi đã gần như nắm chắc trong tay, chỉ cần chờ chừng hai năm nữa Mục Băng Oánh vẫn không gả đi được, anh ta liền ra tay, không nghĩ tới, vậy mà nửa đường lại nhảy ra một tên kì đà cản mũi!



Vẻ ngoài của tên kì đà cản mũi này so với điều kiện ngoại hình mà anh ta vẫn lấy làm kiêu ngạo còn hơn rất nhiều lần!

Có vóc dáng anh ta ước ao, có dáng người anh ta ngưỡng mộ, có khuôn mặt anh ta ghen tị, còn có kỹ thuật lái xe anh ta hâm mộ nhất, đến bây giờ vẫn chưa học được.

Người này vừa xuất hiện, anh ta liền trở thành phông nền làm nổi bật lên xuất thân của người ta, trở thành trò cười trong mắt mọi người!

Sự tự tin của Thường Văn Đống từ trước tới nay chỉ trong mười phút ngắn ngủi bị phá vỡ hoàn toàn.

Trong lòng anh ta tràn đầy đố kị, nhất là khi nhìn thấy phản ứng của Mục Băng Oánh, mặc dù sắc mặt và ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng cô đã chủ động mở miệng mời người này vào nhà.

Anh ta theo đuổi nhiều năm như vậy, thậm chí Mục Băng Oánh còn chưa từng đưa cho anh ta lấy một cốc nước chứ đừng nói đến việc để anh ta vào nhà.

Hai mắt Thường Văn Đống bỏng rát đến đau đớn vì ghen tức, anh ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Mục Băng Oánh mà mình muốn nhiều năm như vậy bị người khác cướp đi!

Thường Văn Đống nghĩ như thế nào, người trong thôn không để ý, thậm chí Lý Hồng Xu có lấy chồng hay không, hôn sự còn tiếp tục hay không, tất cả mọi người đều không quan tâm.

Dù sao mọi người đều ra khỏi nhà bận bịu từ hôm qua đến giờ chuyện cơm cỗ, nhất định là phải ăn.

Nhưng bây giờ bọn họ lại muốn xem náo kịch vui hơn.

"Vậy tôi ra lấy xe."

"Cháu cứ đi đi, bác ở phía trước dẫn đường cho cháu."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương