"Vụt!" Tấm chăn rơi xuống, trước mắt Dung Chiêu Nam là một mảng trắng đến chói mắt.

Cả hai người đều đứng sững lại.

Anh lập tức buông tay, quay lưng đi, hai tai thoáng ửng đỏ: "Tôi… không cố ý."

Ninh Uyển đỏ bừng mặt, luống cuống kéo lại tấm chăn, nghiến răng nói nhỏ: "Thôi… coi như tôi nợ anh!"

Đúng vậy, cô nợ anh!

Cô đã bất chấp giúp Dung Chiêu Nam, không chỉ vì cảm giác tội lỗi khi kiếp trước để anh bị mất một con mắt.

Mà còn vì cô biết, với sự đặc biệt trong thân phận của anh, tương lai anh sẽ có một địa vị không tầm thường, trở thành một người rất quyền lực.

Cô thay đổi quyết định khi xưa là bỏ rơi anh, thay vào đó cô giúp đỡ anh.

Chỉ để trong tương lai, khi cô cần nhất, anh sẽ đưa tay giúp cô một lần.

Nhưng cho dù cô có nói sự thật, người đàn ông này chắc cũng sẽ cho rằng cô đang nói những điều mê tín vô căn cứ để lừa dối anh thôi!

Ninh Uyển chỉ có thể thở dài: "Tôi… cho dù lần này có thoát khỏi kế hoạch hãm hại của bọn họ, thì cũng sẽ có lần sau.


Chi bằng để họ nghĩ rằng mình đã thành công."

Cô ngừng lại một chút rồi bổ sung: "Chờ đến khi bọn họ đều quay về thành phố, tôi sẽ tìm cách trở về, như vậy họ cũng không gây khó dễ cho anh."

Dung Chiêu Nam biết, số lượng suất trở về thành phố cho các thanh niên trí thức rất hạn chế, hộ khẩu của họ bị buộc phải đặt tại nông thôn.

Các thanh niên trí thức đều lo sợ rằng nếu không nhanh chóng được trở về, họ sẽ phải ở lại làng mãi mãi và sống một cuộc đời vất vả.

Vì thế, để giành được suất về thành phố, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng cô gái trước mặt này…

Với kinh nghiệm từng làm công việc điều tra của anh, có vẻ như cô ta chưa nói hết sự thật.

Anh nhìn Ninh Uyển, giọng lạnh lùng nhưng không bộc lộ cảm xúc: "Chỉ cần cô đã suy nghĩ kỹ là được."

Cô đang cố tình tiếp cận anh, có lẽ vì mục đích lợi dụng lai lịch ở Bắc Kinh của anh.

Không sao, nếu cô thực sự là người được cài cắm để hãm hại anh, hoặc có âm mưu gì khác, sớm muộn gì cũng sẽ lộ mặt thật.

Ninh Uyển liếc nhìn Dung Chiêu Nam, trong lòng có chút bất an.

Dung Chiêu Nam đã chịu nhiều lần bị chèn ép sau khi bị đày xuống đây, chắc chắn anh không phải là người dễ tin tưởng ai.

Cái cớ mà cô đưa ra chưa chắc đã khiến anh buông bỏ sự đề phòng.

Thôi kệ, cô không có ý định hại anh, sau này anh sẽ tự hiểu ra thôi.

"Giờ tôi cần một chiếc quần." Ninh Uyển khẽ ho một tiếng.

Dung Chiêu Nam nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, liền cụp mắt xuống, quay người ra tủ gỗ cũ kỹ lục lọi một lúc.

Anh tìm ra một chiếc quần quân đội đã phai màu và một sợi dây thừng, đưa cho Ninh Uyển rồi quay người đứng ở cửa sổ.

Ninh Uyển vội vàng đứng dậy, nhanh chóng mặc chiếc quần vào.

Cô dùng dây thừng buộc chặt quần lại, rồi cuộn gấu quần lên vài lần, cuối cùng mới có thể đứng vững trên sàn.


Trong lòng cô không khỏi thầm nghĩ, đúng là chân của anh dài thật!

Cô liếc nhìn bóng lưng cao ráo, rắn rỏi của Dung Chiêu Nam.

Anh đứng thẳng như một cây bạch dương, mạnh mẽ và lạnh lùng, tỏa ra vẻ xa cách không dễ tiếp cận.

Dù phải trải qua những lần bị cách chức, bị đày xuống chuồng trâu, nhưng không gì có thể bẻ gãy được cột sống cứng cỏi của anh.

Ninh Uyển ngập ngừng: "Tôi… về trước đây.

Ngày mai, chúng ta phải đến đội để lấy giấy giới thiệu rồi mới có thể đi lên huyện đăng ký kết hôn…"

Dung Chiêu Nam quay mặt nhìn cô, giọng điệu thản nhiên: "Tôi không thể rời khỏi làng dễ dàng, cô biết điều đó mà."

Lúc này Ninh Uyển mới nhớ ra rằng anh bị đày xuống đây để cải tạo.

Ngoài việc quét chuồng trâu, làm việc đồng áng, anh còn phải tham gia các buổi học tập và viết báo cáo cải tạo tư tưởng.

Anh cũng thường xuyên bị các thành viên trong đội kiểm tra, không được phép rời khỏi làng.

Ninh Uyển nhận ra rằng mình đã quá đơn giản hóa mọi chuyện.

Cô xoa xoa thái dương, cảm thấy cơn đau ở sau đầu lại bắt đầu hành hạ: "Tôi… mai tôi sẽ nghĩ cách giải quyết."

May mắn là vào thời kỳ này, mặc dù đã bắt đầu có ảnh chụp đám cưới, nhưng giấy đăng ký kết hôn vẫn chưa cần phải dán ảnh của cả hai người.

Nhìn Ninh Uyển vội vã rời đi, Dung Chiêu Nam tháo chiếc kính đen cũ kỹ của mình xuống.


Đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn theo bóng lưng cô, sâu thẳm và khó đoán.

...

Khi Ninh Uyển trở về khu ở của thanh niên trí thức, Đường Chân Chân và hai nữ trí thức khác đang trò chuyện.

Vừa nhìn thấy Ninh Uyển bước vào, bọn họ lập tức im bặt.

Trước đây, mối quan hệ giữa các thanh niên trí thức rất tốt, dù sao cũng là những người trẻ tuổi, cùng nhau rời xa quê hương để làm việc ở vùng nông thôn xa lạ.

Nhưng kể từ khi bắt đầu có các suất quay trở về thành phố, từng đợt thanh niên trí thức trở về.

Những người còn lại bắt đầu thay đổi, trở nên lo âu, đố kỵ, và sợ hãi rằng mình sẽ mãi mãi bị kẹt lại ở nông thôn, không thể trở về bên gia đình ở thành phố.

Kiếp trước, Ninh Uyển cũng từng nắm chặt suất tuyển dụng về thành phố không buông, vì cô sợ rằng danh tiếng của mình bị hủy hoại, ảnh hưởng đến cơ hội trở về.

Nhưng bây giờ, khi đã được trọng sinh, cô biết rằng đợt lớn quay trở lại thành phố sắp bắt đầu, vì thế cô không vội.

Ninh Uyển không thèm để ý đến họ, đi lấy ấm nước nóng để chuẩn bị rửa sạch người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương