Chử Hi không biết mình đã ngủ từ lúc nào, đang lúc mơ màng trong đầu chợt nảy ra một câu - Thường xuyên đi dạo bên sông, làm sao có thể không bị ướt giày.

Cô cảm thấy câu nói này vô cùng phù hợp với bản thân hiện tại, trước đây cô chỉ muốn tán tỉnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chịu trách nhiệm, bởi vì cô biết tính xấu trong lòng đàn ông, khi có được rồi sẽ không trân trọng nữa. Cho dù trước đây khi cô và bạn trai cũ bên nhau, cô cũng chỉ để cho anh ta chạm tay, không đồng ý tiến thêm một bước mà cứ để vậy.

Sau khi chia tay cô cũng cảm thấy bản mình đã làm đúng, không có tên bám váy mẹ kia cô vẫn còn vốn liếng đi câu phú nhị đại khác, chỉ là không ngờ chưa kịp tìm phú nhị đại đã xuyên không rồi, ở đây gặp phải một tên đầu gỗ.

Người đàn ông này quả thực là người trong ngoài bất nhất, miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thật thà.

Chử Hi cảm thấy mình bị lỗ lớn, chưa bao giờ gặp phải một tên hành động không theo lẽ thường như vậy, thật sự khiến cô không kịp trở tay.

Vì vậy buổi sáng, sau khi bị người nào đó làm cho tỉnh lại, trong lòng cô bùng lên ngọn lửa dữ dội, trong cơn tức giận, vươn tay kéo cổ anh, quấn lấy người như một con bạch tuộc, dáng vẻ không ép khô anh không dừng lại.

Người đàn ông phía trên thấy cô như vậy, buồn cười cười hai tiếng, lồng ngực cũng rung theo, bàn tay lớn nhéo nhéo eo cô, đột nhiên dùng sức...

Tiếng rung của giường không ngừng vang lên.

Bữa sáng do Lận Tông Kỳ nấu, Chử Hi còn chưa dậy, mẹ Lận chắc là biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không nói gì. Nhưng Lận Xuân Miêu bĩu môi không vui, thấy Chử Hi không ra ăn, cô ta lấy can đảm phàn nàn, "Ngày càng lười biếng, giờ còn cần người đưa đút tận nơi."

Tay cầm đũa của Lận Tông Kỳ dừng lại.

Lận Hữu Khánh tinh mắt, mở to mắt nhìn Lận Tông Kỳ với vẻ mặt khó hiểu, "Anh cả, cổ của anh bị sao vậy? Đỏ một nốt lớn kìa."

Những chấm đỏ dày đặc, trông giống như bị côn trùng cắn.

Nghe lời này, tất cả mọi người trong bàn đều nhìn Lận Tông Kỳ.

Lận Tông Kỳ xấu hổ, anh kéo cổ áo cố gắng che lại.



Lận Hữu Khánh còn muốn dí mặt lại gần để nhìn kỹ hơn nhưng đã bị mẹ Lận gõ đũa, bà ta trừng mắt nói: "Ăn cơm đi, sao con lại nói nhiều như vậy."

Lận Hữu Khánh phồng má lên vì bất mãn, không nói, cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Chỉ là ánh mắt của thằng bé vẫn nhìn chằm chằm vào Lận Tông Kỳ ở bên cạnh.

Sau khi ăn xong, mọi người trong nhà họ Lận đều đi làm việc, Chử Hi mới chính thức tỉnh dậy, cô ngồi trên giường không nhúc nhích hồi lâu, toàn thân vừa mỏi vừa sưng giống như bị xe nghiền qua, không một chỗ nào trên người là khỏe cả. Bây giờ cô vẫn có thể nhớ lại cảm giác râu của người đàn ông cọ trên người cô, nhưng rõ ràng cằm anh trông rất sạch sẽ mà.

Quần áo vứt bừa bãi trên giường, Chử Hi đang định đứng dậy mặc quần áo thì cửa bị đẩy ra, kẻ đầu sỏ bưng bát đi vào.

Chử Hi vội vàng lui về sau, kéo tấm chăn trước ngực lên, không nhìn anh cũng không lên tiếng.

Tay cô cách tấm chăn đấm đấm vào chân.

Lận Tông Kỳ sờ sờ mũi, sau khi đi vào còn thêm động tác đóng cửa, sau đó cầm bát đi về phía Chử Hi, đến gần thì đưa bát cho cô.

Chử Hi nhíu mày, "Còn chưa tắm nữa."

"Ăn trước đi rồi nói sau." Lận Tông Kỳ đưa bát cho cô.

Anh cảm thấy ăn xong rồi tắm với tắm xong rồi ăn cũng không có gì khác biệt.

Chử Hi không trả lời, ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt xinh đẹp mở to lộ ra chút oán hận.

Người cô không mặc quần áo, để lộ chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, đôi vai gầy cân đối, đóa hồng mai nở rộ trên làn da không tì vết của cô rõ ràng là quá nhiều so với trên người anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương