Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
-
Chương 24: Tức Giận 3
Ở trong quân đội toàn đàn ông cũng không sao, nhưng buổi tối người nằm bên cạnh lại là cô.
Lận Tông Kỳ im lặng một hồi, cũng không biết nghĩ gì, cuối cùng nhìn cô một cái thật sâu, quay lưng cởi áo nhưng quần vẫn không động vào.
Anh lên giường, ép chặt màn, tựa như cảm thấy không thoải mái cho lắm, vươn tay định lấy chăn, ai biết người bên cạnh cuộn chăn lại, lật người lăn vào trong, không để lại góc chăn nào cho anh.
"..."
Lận Tông Kỳ nằm ngửa, mở mắt ra nhìn trần màn, nghe tiếng thở nhẹ đều từ bên cạnh truyền đến bỗng thấy nóng bức một cách khó hiểu, nhất là lưng sau dán vào giường, cảm giác như lửa nóng đang cháy, nghĩ nghĩ rồi quay lưng lại với cô.
Chiếc giường kêu cót két, trong căn phòng yên tĩnh nên tiếng động lại càng rõ ràng.
Lận Tông Kỳ quay đầu nhìn bầu trời tăm tối mờ mịt ngoài cửa sổ, giờ này hôm qua anh còn đang ăn cơm trong nhà chính, hôm nay đã lên giường rồi.
Vốn dĩ sau khi cô tắm xong, anh lại đi tắm thêm một lần nước lạnh nữa, nhưng ma sai quỷ khiến làm sao hôm nay lại tắm trong khi cô đang rửa chén, anh cảm thấy là mình muốn nghỉ ngơi sớm, nhưng cũng không thể phủ nhận, thật ra cũng có thể là anh muốn ở bên cô nhiều thêm một chút.
Trong đầu đang nghĩ loạn cào cào, bỗng Lận Tông Kỳ thấy có một bàn chân không yên phận đá vào lưng dưới của anh hai lần mà dường như không có ý định dừng lại, còn có vẻ tiếp tục đi xuống.
"..."
Lận Tông Kỳ không quay đầu lại, bàn tay đã chuẩn xác nắm lấy cái chân đang tác oai tác quái, đều không mặc gì, nho nhỏ thon thả, da thịt mềm mại, dường như hơi dùng sức là gãy ngay.
Chân bị bắt lại, tiếng cười của người phụ nữ từ phía sau truyền đến, lại ở trong tay anh đạp lung tung mấy cái, Lận Tông Kỳ đang do dự không biết có nên buông ra hay không, nào ngờ người nào đó trực tiếp xoay người, từ phía sau ôm lấy anh.
Người phụ nữ dán vào lưng anh, hai tay vòng qua cánh tay áp vào ngực anh, còn giở trò xấu, ngón tay chọc chọc, hai ngón tay cong lên giống như khiêu vũ mà trượt xuống ...
Lận Tông Kỳ mí mắt giật giật, nhanh chóng vươn một cánh tay khác nắm lấy, mắt nhìn bầu trời tối hơn trước đó bên ngoài cửa sổ, đôi mắt trước giờ trầm tĩnh giờ đây mang theo chút động tình.
Lúc này, anh còn không phát hiện ra cô cố ý làm vậy thì anh chính là đồ ngốc, huống chi anh cũng không ngốc.
Nhưng anh lại không khỏi nghĩ đến những gì hôm nay nghe được từ đội sản xuất số sáu. Sau khi anh đi ra cửa, bà cụ Chung đột nhiên nói: "Con bé đó không phải là kẻ yên phận, nếu không phải cái bộ dạng kia thì Thuyên Tử nhà tôi sao lấy nó được? Còn không phải làm trò xằng bậy ở bên ngoài bị đàn ông vứt bỏ, không ai thèm cưới mới tìm người thật thà như Thuyên Tử nhà tôi sao. Cậu phải trông coi cho kĩ, nếu không ai biết được ngày nào đó cô ta bỏ trốn với người ta đó."
Anh không biết có phải sự thật hay không, nhưng anh hy vọng không phải vậy.
Lận Tông Kỳ nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Tình hình của tôi cô cũng biết, quanh năm suốt tháng ở nhà không được mấy ngày, lần này về nhà một là thăng chức, hai là chuẩn bị để chuyển đi nơi khác, dù là em muốn theo quân thì sợ rằng cũng phải một năm sau."
Giọng nói trầm xuống, lúc nói chuyện trong cổ họng mang theo chút khàn khàn.
Chử Hi nghiêng đầu, úp mặt vào làn da để trần sau lưng anh, khẽ cụp mắt xuống, không biết làm sao anh lại nói vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, giả bộ ngượng ngùng nói: "Mẹ nói, muốn em sinh con trai cho anh."
Căn phòng lại rơi vào im lặng, nhưng không yên tĩnh được bao lâu, người đàn ông đã trở mình quay mặt lại.
Anh rũ mắt xuống, thị lực rất tốt, cho dù là trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô, người phụ nữ trước mặt anh có làn da trắng nõn, trên người mặc áo mỏng, quần áo có vẻ hơi chật, bọc chặt lấy dáng người, cúc áo trước ngực cũng không cài được, loáng thoáng nhìn thấy chỗ trắng nõn mềm mại.
Lận Tông Kỳ im lặng một hồi, cũng không biết nghĩ gì, cuối cùng nhìn cô một cái thật sâu, quay lưng cởi áo nhưng quần vẫn không động vào.
Anh lên giường, ép chặt màn, tựa như cảm thấy không thoải mái cho lắm, vươn tay định lấy chăn, ai biết người bên cạnh cuộn chăn lại, lật người lăn vào trong, không để lại góc chăn nào cho anh.
"..."
Lận Tông Kỳ nằm ngửa, mở mắt ra nhìn trần màn, nghe tiếng thở nhẹ đều từ bên cạnh truyền đến bỗng thấy nóng bức một cách khó hiểu, nhất là lưng sau dán vào giường, cảm giác như lửa nóng đang cháy, nghĩ nghĩ rồi quay lưng lại với cô.
Chiếc giường kêu cót két, trong căn phòng yên tĩnh nên tiếng động lại càng rõ ràng.
Lận Tông Kỳ quay đầu nhìn bầu trời tăm tối mờ mịt ngoài cửa sổ, giờ này hôm qua anh còn đang ăn cơm trong nhà chính, hôm nay đã lên giường rồi.
Vốn dĩ sau khi cô tắm xong, anh lại đi tắm thêm một lần nước lạnh nữa, nhưng ma sai quỷ khiến làm sao hôm nay lại tắm trong khi cô đang rửa chén, anh cảm thấy là mình muốn nghỉ ngơi sớm, nhưng cũng không thể phủ nhận, thật ra cũng có thể là anh muốn ở bên cô nhiều thêm một chút.
Trong đầu đang nghĩ loạn cào cào, bỗng Lận Tông Kỳ thấy có một bàn chân không yên phận đá vào lưng dưới của anh hai lần mà dường như không có ý định dừng lại, còn có vẻ tiếp tục đi xuống.
"..."
Lận Tông Kỳ không quay đầu lại, bàn tay đã chuẩn xác nắm lấy cái chân đang tác oai tác quái, đều không mặc gì, nho nhỏ thon thả, da thịt mềm mại, dường như hơi dùng sức là gãy ngay.
Chân bị bắt lại, tiếng cười của người phụ nữ từ phía sau truyền đến, lại ở trong tay anh đạp lung tung mấy cái, Lận Tông Kỳ đang do dự không biết có nên buông ra hay không, nào ngờ người nào đó trực tiếp xoay người, từ phía sau ôm lấy anh.
Người phụ nữ dán vào lưng anh, hai tay vòng qua cánh tay áp vào ngực anh, còn giở trò xấu, ngón tay chọc chọc, hai ngón tay cong lên giống như khiêu vũ mà trượt xuống ...
Lận Tông Kỳ mí mắt giật giật, nhanh chóng vươn một cánh tay khác nắm lấy, mắt nhìn bầu trời tối hơn trước đó bên ngoài cửa sổ, đôi mắt trước giờ trầm tĩnh giờ đây mang theo chút động tình.
Lúc này, anh còn không phát hiện ra cô cố ý làm vậy thì anh chính là đồ ngốc, huống chi anh cũng không ngốc.
Nhưng anh lại không khỏi nghĩ đến những gì hôm nay nghe được từ đội sản xuất số sáu. Sau khi anh đi ra cửa, bà cụ Chung đột nhiên nói: "Con bé đó không phải là kẻ yên phận, nếu không phải cái bộ dạng kia thì Thuyên Tử nhà tôi sao lấy nó được? Còn không phải làm trò xằng bậy ở bên ngoài bị đàn ông vứt bỏ, không ai thèm cưới mới tìm người thật thà như Thuyên Tử nhà tôi sao. Cậu phải trông coi cho kĩ, nếu không ai biết được ngày nào đó cô ta bỏ trốn với người ta đó."
Anh không biết có phải sự thật hay không, nhưng anh hy vọng không phải vậy.
Lận Tông Kỳ nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Tình hình của tôi cô cũng biết, quanh năm suốt tháng ở nhà không được mấy ngày, lần này về nhà một là thăng chức, hai là chuẩn bị để chuyển đi nơi khác, dù là em muốn theo quân thì sợ rằng cũng phải một năm sau."
Giọng nói trầm xuống, lúc nói chuyện trong cổ họng mang theo chút khàn khàn.
Chử Hi nghiêng đầu, úp mặt vào làn da để trần sau lưng anh, khẽ cụp mắt xuống, không biết làm sao anh lại nói vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, giả bộ ngượng ngùng nói: "Mẹ nói, muốn em sinh con trai cho anh."
Căn phòng lại rơi vào im lặng, nhưng không yên tĩnh được bao lâu, người đàn ông đã trở mình quay mặt lại.
Anh rũ mắt xuống, thị lực rất tốt, cho dù là trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ dáng vẻ của cô, người phụ nữ trước mặt anh có làn da trắng nõn, trên người mặc áo mỏng, quần áo có vẻ hơi chật, bọc chặt lấy dáng người, cúc áo trước ngực cũng không cài được, loáng thoáng nhìn thấy chỗ trắng nõn mềm mại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook