Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
Chương 21: Thẹn Thùng 3

"Đi gặp thân thích đều phải tặng lễ, mang chút đồ chứng tỏ anh có lễ phép, không liên quan đến chiến hữu hay không."

Chử Hi không hoài nghi tình cảm chiến hữu giữa bọn họ, dù sao sau này anh ra đi, nếu như không có người giúp đỡ, bà già kia cũng sẽ không sống tốt như vậy.

Nhưng đồng thời, cô cũng nhớ rõ bạn trai cũ của cô đã nói, sau khi ông nội anh ta qua đời, gia đình bọn họ khổ sở một thời gian, cha anh ta còn từng ngồi tù, có thể là ông nội trước kia vô tình đắc tội với ai.

Hơn nữa lần này anh còn được thăng chức, cô nhớ rõ, lúc trước sau khi mình nổi tiếng, trên mạng cũng không ít lần xuất hiện chuyện bạn học cô tung tin bôi nhọ cô, cái gì mà cô không biết, dù sao cũng là có người đỏ mắt ghen tỵ.

Sợ anh suy nghĩ nhiều, nhịn không được nói: "Cho chiến hữu anh cũng không phải cho người khác, sao lại keo kiệt như vậy, ai biết sau này anh có thể trở về hay không, đến lúc đó cũng dễ mở miệng nhờ chiến hữu của anh hỗ trợ sắp xếp một chức vị tốt.”

Lận Tông Kỳ buồn cười nhìn cô một cái.

Anh cảm thấy mình cho dù trở về cũng sẽ không muốn làm việc dưới trướng chiến hữu, hơn nữa, anh cũng sẽ không trở về, nghe ý lãnh đạo, anh còn có thể đi lên.

Nhưng những thứ này anh cũng không tiện nói với Chử Hi, hơn nữa anh không phải không hiểu những thứ này, chỉ là cảm thấy không cần thiết, siết chặt tiền và phiếu trong tay, cảm thấy cô cho có hơi nhiều.

Sợ cô cảm thấy mình nhỏ nhen, Lận Tông Kỳ không nói gì nữa, tuy nhiên trong lòng nghĩ lại, sau này tiền lương của anh vẫn nên tự mình tiết kiệm một chút, lo lắng cô sẽ tiêu hết toàn bộ.

Lận Tông Kỳ đi ra ngoài một ngày, buổi chiều trở về Chử Hi vừa lúc từ bờ sông rửa rau xong, hai người nửa đường gặp phải.

Chử Hi nhìn thấy trong tay anh mang theo một miếng thịt đỏ đỏ trắng trắng, mí mắt không khỏi nhảy dựng lên, sau đó lúng túng nhìn về phía anh.

Cô nhớ rõ, buổi sáng cô không cho anh bao nhiêu phiếu thịt mà.

Người đàn ông ngược lại không có gì ngượng ngùng, thấy cô cầm một cái rổ, thuận tay cầm lấy.

Ngoài miệng nói: "Mọi chuyện đã làm xong, tuy nhiên chiều mai còn phải đi một chuyến, lãnh đạo hôm nay đi công tác, giấy chưa đóng dấu, tôi mua chút đường và thịt, buổi trưa ăn ở nhà chiến hữu.”

Nói đến đây dường như có chút cảm thán, anh như thế nào cũng không nghĩ tới, mới bao lâu không gặp, tinh thần khí thế lúc trước của chiến hữu cũng đã không còn.



"Còn một chút phiếu thịt nên tôi mua mang về."

Nói đến đây như thể có chút do dự, nghiêng đầu sang chỗ khác, tuy nhiên vẫn lên tiếng nói: "Vừa rồi tôi qua nhà họ Chung ở đội sản xuất cách vách, cho nhà bọn họ một chút tiền, bọn họ đồng ý về sau sẽ không tới tìm em nữa.”

Chử Hi cũng quay đầu nhìn anh, thấy lúc anh nói lời này, lông mày cau lại, nghi ngờ anh có phải nghe được cái gì hay không, nhưng cô không hỏi gì cả, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Về đến nhà, Chử Hi đi thẳng vào phòng bếp, Lận Tông Kỳ ở bên ngoài bổ củi một lát cũng lập tức đi vào, sau khi uống một chén nước thì ngồi dưới bếp hỗ trợ cô.

Chử Hi đã lâu không ăn thịt, tuy nhiên thịt mà Lận Tông Kỳ xách về quá béo, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn là làm thành thịt kho tàu, cô biết mẹ Lận để đường ở chỗ nào, ở trong cái bình sắt đen kịt ở góc tủ, bẩn thỉu, nếu không phải nhìn thấy dáng vẻ coi như bảo bối của mẹ Lận thì cô đã vứt đi rồi.

Chử Hi nấu ăn cũng không tệ lắm, dù sao lúc trước vì gả vào nhà giàu, cô đã tự mình đăng ký mấy lớp học chuẩn bị đầy đủ, nào là lớp lễ nghi, lớp cắm hoa, lớp nấu ăn...

Gia vị của nhà họ Lận ít, Chử Hi chỉ đơn giản là đem mấy viên đường phèn nấu thành chất lỏng màu đỏ trong chảo, sau đó thì xào thịt, cũng may lúc này thịt là hoàn toàn tự nhiên, không tanh cũng không dầu, cho dù thịt mỡ nhiều, ăn vào miệng cũng sẽ không cảm thấy ngấy.

Chử Hi làm xong thịt kho tàu thì múc vào trong bát, còn gắp một miếng nhét vào trong miệng mình, thấy người đàn ông ngồi dưới bếp kinh ngạc nhìn lại, ánh mắt cong lên, cũng tiện tay gắp một miếng đưa tới bên miệng anh, thấy anh không kịp phản ứng, vẫn sững sờ nhìn mình, tức giận nói anh một câu: "Ăn đi.”

Không đợi anh há miệng, trực tiếp nhét vào miệng anh, thấy đầu ngón tay dính dầu, đặt tay lên môi anh, dỗ dành nói: "Liếm sạch sẽ đi.”

Con ngươi đen nhánh của người đàn ông nhìn cô, nghe xong lời này, theo bản năng rũ mắt xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh mềm mại bên môi, phản ứng lại, da mặt nóng lên theo, thần sắc có chút khó xử, chịu đựng không nhúc nhích.

Chử Hi cũng không làm khó anh, chỉ là tức giận với anh, thu tay về, tự nhiên bỏ vào trong miệng mình.

Hàm hồ nói một câu: "Bực mình hà.”

Lận Tông Kỳ không nghe rõ ràng, tuy nhiên anh căn bản không có tâm tư đi nghe, bởi vì nhìn động tác của cô, mặt càng nóng hơn, cảm thấy so với việc tự mình liếm còn tốt hơn.

Vừa rồi tay cô thật sự đã bỏ vào miệng anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương