Kiếp trước, Tần Kinh Trập đúng là bị bán, bán cho một lão đàn ông góa vợ.
Chỉ là ngày xuất giá nghe nói em gái bị tặng cho người khác, cô liền trực tiếp trốn khỏi cuộc hôn nhân kia.
Đáng tiếc tìm vài năm, cũng không thể tìm được em gái, mà mình còn rơi vào một thân bệnh.
Cuối cùng bị người góa vợ kia tìm được muốn dẫn cô về nhà, Kỷ Tân Dương vì bảo vệ cô mà bị coi là gian phu đánh gãy một chân, cô cũng đang lúc tránh né mà rơi xuống vách núi.
Vừa mở mắt đã đến hiện tại.
Nghĩ đến kiếp trước đau khổ, Tần Kinh Trập lệ rơi đầy mặt.
Hôm nay sống lại một đời, tuyệt đối sẽ không để cho mình dẫm vào vết xe đổ kia!
Thở dài một hơi, ôm chặt em gái trong lòng.
Nghĩ đến đồng tiền cổ vừa mới cầm trong tay, cô lại từ trong túi lấy ra đồng tiền cổ, nương theo ánh lửa yếu ớt cẩn thận quan sát.
Tiền cổ rỉ sét loang lổ, thoạt nhìn hẳn là một món đồ cổ.
Tần Kinh Trập chua xót cười cười, thời đại này có đồ cổ cũng bán không hết, nói không chừng còn có thể gặp tai họa, còn không thực tế bằng một cái bánh bao.
Cô vừa muốn cất đồng tiền cổ vào thì đột nhiên phát hiện đồng tiền lóe ra ánh sáng chói mắt, khiến cho cô không mở mắt nổi.
Chờ cô mở mắt ra, lại phát hiện mình đang nằm ở trên bờ ruộng, chung quanh là một mảnh đồng ruộng bao la!
Cô cuống quít đứng lên, vẻ mặt kinh hoảng nhìn quanh trái phải.
Nơi cô đứng là một cánh đồng lúa nước, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lộ ra một mảnh xanh mơn mởn.
Giương mắt nhìn lại, từng căn nhà lớn hai tầng, thoạt nhìn điều kiện sinh hoạt vô cùng tốt.
Đây! Đây là tình huống gì?
Vừa rồi rõ ràng cô đang ở trong nhà tranh cũ trong thôn, nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này?
Ngay lúc cô nghĩ về nơi cũ thì một trận cảm giác mất trọng lượng truyền đến, trước mắt bỗng dưng tối sầm.
Lúc mở mắt lần nữa, người lại đứng ở nơi cũ.
Có chuyện gì vậy?
Trong đầu Tần Kinh Trập hiện lên một tia sáng, thử nghĩ đến nơi vừa mới xuất hiện, người lại xuất hiện trong ruộng lúa nước.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người cô có chút không biết làm sao.
Cô ngẩn ngơ, hoàn toàn không rõ là tình huống gì.
Đột nhiên cảm giác bả vai bị người đẩy nhẹ một cái: "Cháu là con gái nhà ai?”
Xoay người nhìn lại, lúc này mới phát hiện phía sau có mấy bà thím mặc áo bông đội mũ đan bằng cỏ, nhìn rất lạ, trước kia cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
So với cách ăn mặc của đối phương, Tần Kinh Trập chỉ cảm thấy mình giống như một tên ăn mày.
Quần áo cũ nát vá lỗi, tóc rối bời, một đôi giày vải cũng mài đến lông mao thô ráp.
"Cháu tới đây với ai?” Một thím mặc áo bông màu đỏ nhìn lên nhìn xuống, nhíu mày mở miệng: “Đã là năm nào rồi, còn để một đứa bé ra ngoài làm việc!”
Thím kia liền tiếp tục nói, "Đứa nhỏ lớn như vậy, đoán chừng còn phân không rõ mạ non cùng mạ cỏ, như vậy có thể làm việc tốt sao?”
Tần Kinh Trập nhìn thoáng qua ruộng lúa.
Từ nhỏ cô đã làm việc, mạ non và mạ cỏ đương nhiên phân rõ.
"Cái này cũng thật là, cho dù một ngày một trăm đồng, cũng không thể để cho đứa nhỏ đi ra ngoài làm việc?"
Tần Kinh trập vừa nghe lời này, liền khiếp sợ mở to hai mắt.
“Một! ! Một trăm đồng?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook