Lúc nói chuyện, trong con ngươi hắn lóe lên ánh sáng đen tối không rõ.
Tần Kinh Trập biết, cuộc sống ăn nhờ ở đậu của hắn cũng không dễ chịu, vì thế lắc đầu nói: "Chúng tôi sẽ ở lại đây trước.
”
Ánh mắt Kỷ Tân Dương nhìn chung quanh căn nhà rách nát này, hắn hơi nhíu mày lại, còn chưa mở miệng thì đã thấy Tần Kinh Trập cười khẽ, "Dù sao cũng tốt hơn ở trong nhà kia.
”
Nói xong, lại đưa tay cầm lấy tay Tiểu Mãn.
Hôm nay em gái còn ở bên người, cũng không có bị lão bà kia tặng cho người khác, Kỷ Tân Dương cũng còn sống, tất cả đều nhờ ông trời ban ân.
Nghĩ tới đây, nước mắt của cô lại tràn đầy hốc mắt.
“Sau này muốn làm gì?” Kỷ Tân Dương hỏi.
Do dự thật lâu, hắn lại ngước mắt nhìn Tần Kinh Trập, "Chờ tôi lên đại học, cậu! Cùng tiểu Mãn đi theo tôi đi?”
Lúc nói chuyện, trong ánh mắt cũng có chờ mong.
Lên đại học, hắn ngoại trừ có thể lĩnh trợ cấp sinh hoạt, còn có thể xin trợ cấp học tập, thời gian rảnh rỗi cũng có thể đi ra ngoài chuyển gạch, tiết kiệm một ít thì hắn có thể nuôi sống ba người bọn họ.
Cuộc sống nếu không dễ chịu, thì vẫn tốt hơn ở trong nhà ăn thịt người này.
Nghe Kỷ Tân Dương nói như vậy, Tần Kinh Trập đột nhiên nhớ tới tờ giấy thông báo trúng tuyển bị xé rách của hắn.
Kỷ Tân Dương là học sinh trung học duy nhất trong toàn đại đội, được đại đội đề cử tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học năm nay.
Vốn là có thể lên khoa chính quy, nhưng thư thông báo trúng tuyển lại bị bà thím đáng ghét kia lén lút giấu đi xé rách, hắn thậm chí cũng không biết mình thi đậu khoa chính quy.
Chờ đến năm 1977 khi chính thức khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học, hắn đã bị cả nhà chú thím hút máu liên lụy đến không còn tinh lực.
Cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của Kỷ Tân Dương, cứ như vậy bị thím phá hủy.
Đó là trong lúc vô tình Tần Kinh Trập nghe được thím của Kỷ Tân Dương lỡ miệng nói với người khác.
Nghĩ vậy, cô đưa tay nắm lấy tay Kỷ Tân Dương, giọng nói dồn dập: "Kỷ Tân Dương, tôi có một giấc mơ, mơ thấy thím của cậu xé giấy thông báo trúng tuyển!”
Nói xong, đem chuyện mình biết dùng hình thức mộng nói cho Kỷ Tân Dương.
Ánh mắt Kỷ Tân Dương dừng lại trên bàn tay hai người đang nắm chặt, hai gò má có chút nóng rát.
“Chỉ là mơ thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, cho dù thím đối với tôi không tốt nhưng cũng sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn.
” Kỷ Tân Dương nhỏ giọng nói ra.
Nhưng Tần Kinh Trập có chút nóng vội mà đứng lên: “Kỷ Tân Dương, tôi không có nói giỡn, mấy ngày này, cậu nhất định phải liên hệ với nhân viên bưu cục, kêu người ta ngàn vạn lần không được đưa thư thông bào cho người nhà, nhất định phải tự mình ký nhận!”
Kiếp trước, nhân viên bưu điện đưa thư thông báo đến nhà, chính là thím ký nhận.
Kỷ Tân Dương nhìn bộ dạng dồn dập của cô, khuôn mặt luôn lạnh nhạt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc: "Được.
”
Thấy hắn nghiêm túc, Tần Kinh Trập coi như cũng yên lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook