Mọi người ăn theo kiểu tiệc cưới luân phiên, bàn này ăn xong thì đi, bàn khác vào ăn tiếp.

Tiền mừng cũng không nhiều. Chủ yếu là hai xu, năm xu, những ai thân thiết thì mừng một hào, hai hào.

Còn những người ít thân hoặc gia cảnh nghèo khó, đến mừng đám cưới chỉ là vài quả trứng.

Sau khi tiễn hết khách, bố Quý Nguyên Sơ cũng về nghỉ ngơi, chỉ còn lại Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ ngồi trong phòng.

Cô thỉnh thoảng liếc nhìn anh.

Anh cũng không tự chủ mà quay sang nhìn cô.

!!

Bất ngờ, ánh mắt hai người chạm nhau.

Phòng tân hôn được bài trí rất đơn giản.

Đó chính là căn phòng trước đây Quý Nguyên Sơ vẫn ở. Anh chỉ thay toàn bộ chăn, ga, gối thành màu đỏ, trên tường dán một chữ “Hỷ” lớn, còn trên tủ có hai ngọn nến đỏ.

Ban ngày Trì Tuệ nhìn không thấy gì lạ, nhưng đến tối, đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cô đột nhiên ho khan vài tiếng. Quý Nguyên Sơ đứng dậy, hỏi:

“Mệt rồi à? Anh đi đun nước nóng cho em.”

Trì Tuệ che mặt gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Nguyên Sơ. Cái tính hay tưởng tượng của cô thật sự khiến bản thân khổ sở trong tình huống này.

Chẳng mấy chốc, Quý Nguyên Sơ quay lại, nói rằng nước nóng đã sẵn sàng, mời cô đi tắm. Trì Tuệ đáp một tiếng, rồi ôm đồ bước vào phòng tắm nhỏ mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Nói là phòng tắm, thực ra đó chỉ là một căn phòng chật hẹp với một chiếc ghế nhỏ và một chậu nước.

Trời đã sang thu, nhưng cả ngày bận rộn nên cô cũng đổ ít mồ hôi. Chỉ lau người thôi thì không ổn, nhưng điều kiện ở đây không cho phép cô tắm kỹ càng.

Trì Tuệ nhẹ nhàng cài chốt cửa, tay chạm vào vết bớt đã nhạt màu đi nhiều kể từ khi lấy lại được ngọc hồ lô. Trong chớp mắt, cô đã ở trong không gian sạch sẽ và sáng sủa với đầy đủ tiện nghi.

Sợ Quý Nguyên Sơ nghi ngờ, Trì Tuệ không dám dùng sữa tắm mà chỉ dùng xà phòng anh mua cho. Sau khi tắm nhanh, cô thay quần áo sạch và quay lại phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương