Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung
-
Chương 38: 38: Người Có Học Quả Nhiên Khác Biệt
“Mau làm đi, đừng nói trước kẻo bước không qua.
”
Bạch Thế Hải chính là người như vậy, làm gì cũng cẩn thận ổn thoả, hắn uống nước giếng mát lạnh xong lập tức quay đầu cầm công cụ mới lên bắt tay làm việc tiếp.
Bạch Thế Tình "vâng" một tiếng, lè lưỡi với bóng lưng của Bạch Thế Hải.
“Hành ca, uống miếng nước đi.
”
Bạch Kiều Kiều không chỉ mang nước cho mọi người, quanh mỗi bình thủy tinh còn quấn khăn lông ướt.
Nàng kiễng chân lau mặt cho Thẩm Hành khiến trong lòng hắn như có mèo con cào cào.
Hắn bắt lấy tay Bạch Kiều Kiều, thấp giọng nói: "Sao lúc ngươi ở trong nhà không thấy ngươi thân mật như vậy? Cố ý làm lúc ở bên ngoài là vì cho rằng ta sẽ không dám làm gì ngươi đúng không?”
“Hành ca rõ ràng là không nỡ.
”
Bạch Kiều Kiều kiêu ngạo ngẩng mặt lên, Thẩm Hành không dám nhìn nữa, sợ người xấu mặt vẫn là mình.
"Đi sang một bên đi, ta làm việc đây!”
Hai nam nhân đi ở phía trước không ngừng cắt lúa xoèn xoẹt, ba nữ đồng chí đi theo phía sau bó lúa còn không kịp.
Nhà khác nhìn sang, vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ.
Thẩm Hành vốn là người lao động tốt nhất thôn Thập Lý, công cụ mới tuy hơi cồng kềnh nhưng ở trong tay hắn lại rất nghe lời, hắn vung vẩy không tốn chút sức nào, lúc đầu còn chưa thuần thục nhưng chỉ sau năm mười phút đã có thể gặt xong sáu mẫu đất trong một giờ đồng hồ.
Bạch Thế Hải không có trâu bò được như Thẩm Hành, hắn cắt lúa một hồi thì phải dừng lại vung vẩy cánh tay cho đỡ mỏi, nhưng cũng có thể thu hoạch được ba bốn mẫu, hiệu suất tăng lên gấp đôi so với những người khác.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, hai người đã làm xong phần việc bằng với năm tiếng đồng hồ trước đó.
Nhà khác có bốn, năm người lao động cường tráng làm đến trưa cũng chưa xong hai mẫu đất, nhà bọn họ lại làm được, mà các nữ đồng chí trong nhà chỉ cần đi theo sau bó lúa mạch là đủ!
Đặng Mẫn và Bạch Thế Tình nhỏ giọng trò chuyện: "Ngươi xem, người có học quả nhiên khác biệt.
Năm đó cha ta không cho ta đi học, ta còn chưa được học tới cấp hai.
Chờ sang năm ta nhất định phải đi học tiếp mới được.
”
Đặng Mẫn quả thật không mấy thích tiểu muội muội Bạch Kiều Kiều này, nhưng lúc này Bạch Kiều Kiều đã giúp đỡ cả nhà rất nhiều, nàng cũng không phải loại người khư khư ôm thành kiến.
Bạch Thế Tình mạnh hơn Đặng Mẫn một chút, dù gì cũng lấy được bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, nhưng cũng hâm mộ những người được học lên trung học phổ thông, có văn hóa, có kiến thức, bèn phụ hoạ:
"Sau này sống trong xã hội mà không có văn hóa là không được, người có học mạnh hơn người lao động chân tay như chúng ta gấp trăm lần!"
Lúc trước Bạch Thế Tình chướng mắt Bạch Kiều Kiều quá kiêu ngạo, đều là từ trong bụng một mẹ sinh ra nhưng Bạch Kiều Kiều được ở thành phố hưởng phúc hai chục năm, xét đến cùng thì hai nàng cũng đều là bí chung một giàn thôi, có cái gì mà kiêu ngạo chứ?
Nhưng bây giờ Bạch Thế Tình lại thật sự bội phục Bạch Kiều Kiều, tiểu muội muội của nàng quả nhiên ghê gớm!
Bạch Kiều Kiều không biết ấn tượng của nhị tỷ đối với mình đã thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy, chỉ hận ánh mặt trời đã sắp phơi nàng thành cá khô.
Thẩm Hành thấy môi Bạch Kiều Kiều trắng bệch, trong lòng còn đau xót hơn cả Bạch Kiều Kiều.
Hắn từ trước đến nay không biết nói lời quan tâm, chỉ cau mày phân phó: "Ngươi trở về làm cơm trưa đi, buổi chiều không cần ra đây nữa, có ta và đại ca là đủ rồi.
”
Bạch Kiều Kiều nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi.
“Không sao đâu Hành ca, ta có thể kiên trì được, buổi chiều ta còn tới nữa.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook