Thật là trùng hợp sao? Trong ba lô còn có vài bộ quần áo vải cotton thoải mái, một ít tiền giấy và tiền lẻ, cùng một bình nhỏ không rõ bên trong đựng gì.
Nàng đếm sơ qua, ngoài 26 tờ tiền lớn, còn có một ít tiền hào, linh tinh vụn vặt làm nàng đau đầu, liền không đếm nữa.
Nàng cất tiền vào cẩn thận, nhìn đống quần áo trong túi dù thoải mái, nhưng không dám dễ dàng thay đổi quần áo đang mặc trên người.
Nguyên chủ không đổi có lý do, lúc này ai cũng mặc áo quần vải thô, và lòng người khó đoán.
Nhìn trong gương, thấy bản thân gầy yếu, như một Tây Thi mong manh, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã.
Vừa rồi khi nàng tìm kiếm, mũi và thái dương đều toát mồ hôi, ngực cũng như bị đè nặng, thở không nổi.
Cảm nhận được nhịp tim không bình thường từ ngực trái, nàng nhíu mày, có lẽ nguyên chủ mắc bệnh tim? Nghĩ đến cái bình nhỏ, nàng lấy ra và thấy dòng chữ ghi ngày uống một viên.
Nàng vội lấy một viên nuốt vào, một lát sau, cảm giác tim đập sắp nhảy ra ngoài dần dần khôi phục, chỉ là ngực vẫn nặng nề.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ và túi xách, nàng chậm rãi trở lại chỗ ngồi, bắt đầu tự hỏi về tương lai của mình.
Qua việc kiểm tra trong túi, có thể thấy nguyên chủ có gia cảnh không tồi.
Da thịt mềm mịn, có vẻ là được nuôi dưỡng cẩn thận.
Không hiểu sao nguyên chủ lại muốn xuống nông thôn, với cơ thể yếu ớt như vậy thì làm việc ở nông thôn là quá sức, chưa kể còn phải đối mặt với công việc nông nghiệp vất vả.
Nàng đến đây, vậy nguyên chủ đi đâu? Đang suy nghĩ, nàng nghe thấy có tiếng gọi tên mình từ xa tới gần.
Không biết từ lúc nào nàng đã mơ màng ngủ.
Chỉ là lần này giấc mộng lại không phải mộng, một đám sương mù, có một điểm đen dần dần phóng đại, cho đến khi tiếp cận nàng, nàng chợt mở to mắt.
"Ngươi là ai?" Ôn Khanh Hòa nhìn thấy một Tây Thi ốm yếu trước mặt, trong lòng đã có suy đoán.
"Ta cũng là Ôn Khanh Hòa, ngươi tại sao lại ở đây?" Người nọ đôi mắt đẹp nhíu lại, làm người ta chỉ muốn đem những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến để xoa dịu nếp nhăn giữa mày của nàng.
"Xin lỗi, ngươi bị ta chấp niệm mang đến đây.
" Ôn Khanh Hòa kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không phải uống rượu chết đột ngột? "Có ý gì? Ta không phải sau khi chết tới nơi này sao?" "Không phải, thân thể ngươi vẫn còn sống, chỉ là vì hồn phách không ở nên rơi vào hôn mê.
" Nghe được mình chưa chết, Ôn Khanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghĩ đến việc mình bị người này kéo tới đây, nàng liền không có sắc mặt tốt.
"Ngươi vì sao lại làm như vậy? Ta phải làm sao để trở về?" Người con gái bệnh Tây Thi chỉ dùng một loại thần sắc mà nàng không hiểu nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ngươi có muốn nghe chuyện của ta không?" Ôn Khanh Hòa nhìn vào gương mặt kia, không đành lòng từ chối, gật đầu.
"Kỳ thật ta đã chết, ngươi trước mắt chỉ thấy một sợi hồn phách của ta.
" Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Ôn Khanh Hòa, nàng mỉm cười buồn bã.
"Mẹ ta họ Hòa, là một người xinh đẹp, ôn nhu.
Nhưng khi sinh ta, dây rốn quấn cổ ta, nàng chịu đựng đau đớn, mổ bụng để đưa ta ra ngoài, và chính mình vì mất máu nhiều mà qua đời.
" Không hiểu sao, khi nghe điều này, Ôn Khanh Hòa cảm nhận được sự tự trách và bi thương của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook