Nếu đã nhất định phải chết, hà tất phải mang tội bán nước, muốn chết cũng phải chết trong quang vinh, lưu danh sử sách.
Sống lưng Đường Vãn thẳng tắp, cô không quan tâm đám văn thần võ tướng phía sau nghĩ gì, tuy bảo kiếm của cô chưa được mài sắc nhưng vẫn rất sắc bén.
Mọi người đều cho rằng cô nên giống như các công chúa đời trước, nên trốn sâu trong cung, chờ khi đến tuổi trưởng thành sẽ được hoàng đế chỉ định gả đi hoà thân.
Đường Vãn không chịu nhượng bộ, cô không muốn trở thành công cụ hoà thân, cô thích cưỡi chiến mã, chĩa kiếm vào Hung Nô, dùng những hành động thực tế để khiến ngoại địch phải nhượng bộ.
Từ khi ba tuổi, cô đã biết vận mệnh của mình, các nhóm cô cô, thậm chí cả hai hoàng tỷ trước cô đều bị đưa đi hoà thân bên ngoài, cuối cùng chết không bao giờ trở về quê hương.
Không chịu nhượng bộ, tất nhiên sẽ tìm cách thoát khỏi số phận như một công cụ này, cô bí mật bái sư từ nhỏ.
Các tỷ tỷ của cô đều ở trong thâm sung đọc sách nữ công, còn cô thì ngày ngày khổ luyện đến nỗi các ngón tay đều chai sạn.
Cô cũng đọc sách, nhưng sách cô đọc không phải là Tứ thư dành cho nữ nhân mà là binh thư luyện binh và lương thư trị quốc.
Cô luyện binh, đào tạo ra tinh binh lương tướng.
Dù không tòng quân, nhưng cô đã thành lập một đội quân thuộc về riêng mình.
Cô biết quá rõ về cha mình, ông ta tuyệt đối không thể để cô thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta chứ đừng nói đến việc đồng ý để cô nắm giữ ấn soái.
Cô đã dàn xếp xong rồi, nếu cha cô không đồng ý thì sẽ phải làm sao.
Cô sẽ dùng hành động thực tế của mình để nói với người khác rằng, nữ nhân ngoại trừ hoà thân thì vẫn còn con đường khác để đi.
Ai có thể ngờ rằng, chưa đến mười sáu tuổi, đất nước đã tan hoang, ngoại tộc xâm chiếm, hoàng đế bỏ chạy để lại đất nước đổ nát này cho một đứa con trai ba tuổi.
Đây là việc mà một người cha, một người lãnh đạo đất nước có thể làm ra sao?
Cũng chỉ có cha cô mới làm ra được điều này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook