Kỷ Nghênh Hạ không biết lúc này Diệp Cẩm đang nghĩ cái gì, nếu như biết, cô nhất định sẽ khinh bỉ đối phương trông mặt mà bắt hình dong.

Mặc dù đối phương rất nhỏ yếu, nhưng tâm là tốt. Anh giật giật khóe miệng cứng ngắc:

- “Cô được không?”

Nhưng nói lời ra khỏi miệng cũng rất muốn ăn đòn.

Kỷ Nghênh Hạ nghẹn một cái, người này đều như vậy, còn có thời gian rảnh rỗi xem thường cô?

- “Có được hay không thử chẳng phải sẽ biết sao?”

Cô khiêu khích nói, luôn cảm thấy lời này có chút mập mờ, nhưng cô cũng không có thời gian đi suy nghĩ.

Diệp Cẩm Trình cũng cảm thấy lời này bất thường, anh cũng không có thời gian suy nghĩ kĩ, nhíu mày nói:

- “Tôi sợ cô cứu không được tôi, lại đem chính mình cũng đi vào, như vậy thì liền cái mất nhiều hơn cái được!”

Có trời mới biết, anh thực sự là hảo tâm, không có ý gì khác.

Kỷ Nghênh Hạ cũng không nhận tình của anh, cô tất nhiên tới cứu người , thì có niềm tin tuyệt đối có thể đem người cứu đi lên, không phải vậy cô sẽ không đi đến, mà là trở về gọi người đến hỗ trợ. Cô làm việc từ trước đến nay biết lượng sức mình, chính mình không có bản lãnh làm được, liền nhất định sẽ không làm, người này vậy mà xem thường cô? Hừ hừ, cô châm chọc nói:

- “Anh là một cái đại nam nhân, làm sao lại rớt xuống tới nơi này , nếu như không phải đụng tới tôi, anh còn không biết lúc nào mới có thể bị người phát hiện đâu?”

Diệp Cẩm Trình nhún vai:

- “Xem ra tôi rất may mắn, cho nên mới gặp được cô!”

Kỷ Nghênh Hạ hừ hừ, không muốn cùng anh tranh cãi. Nói:



- “Anh chờ, tôi đi tìm một thanh gỗ.”

Không đợi Diệp Cẩm Trình trả lời, Kỷ Nghênh Hạ liền đem giỏ thả xuống, quay người đi.

Diệp Cẩm Trình nhướng mày, đây còn là một cái tiểu cô nương tính tình nóng nảy.

Chỉ mất một chút thời gian, Kỷ Nghênh Hạ quay lại với hai thanh gỗ dày.

- “Anh giơ hai tay lên, cầm khúc gỗ, tôi từ phía sau kéo anh lên? anh cảm thấy được không?”

Kỷ Nghênh Hạ đặt khúc gỗ bên cạnh hai tay Diệp Cẩm Trình vừa nói.

Diệp Cẩm Trình sửng sốt một chút, thân thể nhỏ kia thật có thể đem hắn kéo lên? Mặc dù anh không nói chuyện, nhưng Kỷ Nghênh Hạ từ thần sắc nhìn ra ý nghĩ của anh.

Cô khẽ nói:

- “Anh đến cùng được hay không, được liền nói một tiếng! Đại nam nhân, dài dòng cái gì a!”

Diệp Cẩm Trình dừng lại, tiểu cô nương này, còn nhỏ, tính tính cũng thật là nóng nảy. Được, như thế nào không được! Là nam nhân liền không thể nói không được, tất nhiên tiểu cô nương đều nói như vậy , anh vẫn dứt khoát một chút a, cùng lắm thì té một lần nữa, anh có thể chịu đựng.

Diệp Cẩm Trình nắm lấy thanh gỗ, Kỷ Nghênh Hạ đã đứng sau đầu anh ta và nói:

- “Nắm chặt a, tôi bắt đầu kéo!”

- “Cô bắt đầu đi!”

Kỷ Nghênh Hạ âm thầm vận chuyển nội lực, dùng lực một cái liền đem người túm đi lên.

Kỷ Nghênh Hạ đem người túm đi lên, liền không có quản anh ta, đem cây gậy để ở một bên, cõng lên giỏ, liền định trở về. Hôm nay đi ra thu được đồ vật cũng không tệ lắm. Cô rất hài lòng. Về sau muốn ăn thịt , liền đến trên núi đi một chuyếny. Nghĩ đến, cô ấy coi ngọn núi này là nơi săn bắn của riêng mình.



Diệp Cẩm Trình thấy cô gái nhỏ kéo mình rời đi, lập tức trợn tròn mắt, vội vàng hô:

- “Ai, cô nương, cô cứ đi như thế a?” Cô đi, ta làm sao bây giờ a?

Kỷ Nghênh Hạ quay người lại, nhìn nhìn Diệp Cẩm Trình, không hiểu nói:

- “Anh không phải đã lên tới rồi sao?”

Diệp Cẩm Trình buồn cười:

- “Tôi là đi lên rồi , chân của tôi?......”

Anh nhìn đầu gối chảy máu của mình cười khổ, cười khổ, chân này lúc tới chống gậy còn có thể đi , lúc này cũng đi không được rồi.

Kỷ Nghênh Hạ kinh ngạc, giương mắt nhìn lên, chậc chậc, chân này gãy a! Cô vừa nãy chính xác không có chú ý tới, còn tưởng rằng người này chỉ bị bong gân chân thôi, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy!

- “Còn có thể đi sao? Nếu không đi được, ta trở về kêu người khiêng anh về!”

Kỷ Nghênh Hạ đề nghị, cô có thể cõng người này, nhưng cô sẽ không cõng, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân. Bây giờ mặc dù không có để ý nhiều về danh tiết của người con gái như đời trước của cô vậy, nhưng mấy chục năm quan niệm, cô một chốc không đổi được.

Nhưng khoan đã. Quân nhân, què chân. Người này không phải là vị hôn phu mà Kỷ Nghênh Xuân không muốn a? Nghĩ tới đây, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Đối đầu bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Diệp Cẩm Trình.

- “Anh không phải người Lưu gia thôn a?”

Kỷ Nghênh Hạ lúng túng nhìn đi chỗ khác, thăm dò hỏi.

Diệp Cẩm Trình không có gì che giấu, gật gật đầu, hắn cười hỏi:

- “Làm sao, tôi là người ở đâu, chuyện này có liên quan gì đến việc cô cứu tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương