Lý Mai Anh nghẹn ngào nói:

- “Ta cùng cha ngươi còn ở chỗ này, không cần ngươi lo Nghênh Xuân, quản tốt chính ngươi là được rồi!”

- “Được, được! Con mặc kệ, mẹ, Nghênh Xuân xảy ra chuyện, mẹ đừng tìm con!”

Kỷ Nghênh Bắc căm hận nói.

- “Ai xảy ra chuyện, Nghênh Xuân cũng không thể xảy ra chuyện!”

Lý Mai Anh nhấn mạnh.

Kỷ Nghênh Bắc không nói lời nào. Hắn nhìn bà nội Kỷ, bà nội Kỷ cúi đầu, không để ý tới hắn. Kỷ Nghênh Bắc biết, bà của hắn, cũng không có ý định quản Kỷ Nghênh Xuân . Hắn thở dài, Kỷ Nghênh Xuân tự mình làm nghiệt tự mình chịu a, như mẹ hắn đã nói, cha mẹ hắn đều ở đó, hắn là anh trai không cần đến.

- “Bà nội, người kêu Kỷ Nghênh Hạ đem quần áo đưa cho cháu, cháu ngày mai muốn đi trên trấn!”

Kỷ Nghênh Xuân chưa từ bỏ ý định nói.

- “Thân hình của cháu có thể mặc quần áo của Hạ Hạ sao?”

Bà nội Kỷ châm chọc nhìn từ trên xuống dưới Kỷ Nghênh Xuân, ánh mắt bà như muốn nói, đừng dùng dáng người của ngươi làm hỏng quần áo của người ta.

Kỷ Nghênh Xuân lập tức trừng to mắt, ủ rũ khịt mũi, cô ta nhìn quần áo trên người Kỷ Nghênh Hạ , lại nhìn một chút mình lên thịt, cô ta không muốn thừa nhận rằng mình thực sự không thể mặc quần áo của Kỷ Nghênh Hạ được.

- “Sao ngươi lại làm quần áo nhỏ như vậy?”



Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ.

- “Ta mặc vừa vặn, không nhỏ nha!”

Kỷ Nghênh Hạ vô tội nói.

Kỷ Nghênh Xuân lườm cô một cái, quay người bỏ đi. Tất nhiên cô ta mặc không được, nói nhiều như thế làm cái gì? Cô ta xem như đã nhìn ra, bây giờ cô ta đã không thể bắt nạt Kỷ Nghênh Hạ được nữa. Trước đó cô ta nói cái gì, Kỷ Nghênh Hạ đều sẽ đồng ý, bây giờ không biết vì nguyên nhân gì, Kỷ Nghênh Hạ không để ý tới cô ta. Hơn nữa bà của cô ta vẫn đứng về phía Kỷ Nghênh Hạ, cô ta nếu lại khi dễ Kỷ Nghênh Hạ, bà nội sẽ không buông tha cho cô ta.

Tháng tám đã là mùa thu hoạch, trong đất khắp nơi là người làm việc.

Kỷ Nghênh Hạ cõng giỏ đi cắt cỏ heo. Lần này cô đi một mình, Kỷ gia thôn ở cạnh một ngọn núi lớn, cô nghe bà nội nói rằng trên núi thường có dã thú.

Lúc nông nhàn , thanh niên trong thôn thường kết bè kết đội đi săn, bây giờ việc kiểm soát súng không nghiêm ngặt, có súng, việc đi săn dễ dàng hơn, bọn họ thường đi một chuyến, liền có thể bắt được rất nhiều con mồi. Cô thấy trong phòng Đại bá có một cây súng săn. Dù tò mò nhưng cô không nghĩ đến việc lấy nó ra xem. Không có súng săn, cô có cách riêng để bắn con mồi. Đối với những người tập luyện võ thuật, nếu như vẫn nghĩ dựa vào ngoại lực, đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với họ.

Sở dĩ lần này cô hành động một mình, cũng là bởi vì muốn đi trong núi nhìn một chút, cho nên không có hẹn Kỷ Hiểu Nguyệt cùng đi. Dù sao trong núi tình huống không rõ, cô có võ nghệ nên không sợ hãi. Kỷ Hiểu Nguyệt là người bình thường, vạn nhất gặp nguy hiểm, cô không có cách nào giao phó với người nhà cô ấy. Vì lý do an toàn, cô vẫn là nên đi một mình thôi.

Đi tới nơi này mấy ngày nay, cô liền mùi thịt đều không có nếm qua, cô mặc dù không để ý, nhưng cô dù sao muốn luyện võ, phải nuôi cơ thể, không thể chỉ ăn rau. Cô cũng không tiện mở miệng nhường Đại bá hoặc bà nội mua thịt. Dù sao thời đại này, mua thịt phải có phiếu, không phải muốn mua liền có thể mua được. Vì vậy, cô muốn lên núi để xem, muốn ăn thịt, cô vẫn phải dựa vào chính mình.

Đối với việc đi săn, cô rất quen thuộc. Đời trước, khi còn nhỏ cha cô thường dẫn cô và phu quân chạy khắp núi rừng, từ chim trĩ, thỏ rừng đến gấu lớn, nai rừng, họ đều đã săn được. Thậm chí có một lần bọn họ còn đánh chết một đầu hổ. Đó là lý do tại sao cô liên tiếp mấy ngày không có thịt ăn, liền đánh chủ ý vào ngọn núi lớn sau lưng Kỷ gia thôn này.

Kỷ Nghênh Hạ vừa ăn sáng đã đi ra ngoài, cô mặc một bộ quần áo cũ với nhiều mảnh vá. Dù sao cũng là đi trên núi, không thích hợp mặc quần áo mới. Hiện tại Kỷ Nghênh Hạ đã dần học được cách tiết kiệm.

Thời tiết còn có chút hơi nóng, Kỷ Nghênh Hạ lúc đi ra mang theo ấm nước, cô lau mồ hôi, lấy ấm nước ra uống một chút nước, tiếp tục đi vào trong núi. Trên đường đi, cô nhìn thấy một số các loại thảo dược thông thường, liền thuận tiện hái, hơn nữa ngắt lấy nhiều nhất chính là cẩu kỷ hoang dã, loại này cẩu kỷ hoang dã dùng để ngâm rượu là ngon nhất. Cô ấy rất vui khi nhìn thấy nó, đi một đường hái một đường. Trên đường làm trễ nải một chút thời gian nên đã gần trưa cô mới vào sâu trong núi, may mắn là lúc đi cô đã nói với bà nội giữa trưa không quay về, không phải vậy, cô cái gì đều không có được, liền phải đi trở về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương