Trước mắt như còn thấy ngọn lửa dữ dội vô tình thiêu đốt cơ thể cô, cô tưởng mình đã chết, hoặc xuống địa ngục hoặc đầu thai.

Nhưng không ngờ, vừa mở mắt ra đã thấy mình trở về năm 15 tuổi, giọng nói ngoài phòng chính là của mẹ cô, Triệu Xuân Mai.

Nói ra cũng buồn cười, tưởng chừng người mẹ hung dữ này sẽ chẳng sợ bà nội cô, nhưng hóa ra ngược lại.

Luôn bị bà nội cô lôi ra chì chiết vì bà ấy liên tiếp sinh hai đứa con gái, mãi đến năm cô 5 tuổi mới sinh được đứa con trai duy nhất.

Trong mắt bà nội Điền coi trọng con trai hơn con gái, Triệu Xuân Mai chỉ hơn con gà mái không đẻ trứng một chút, so với ba bà thím khác, nhà nào cũng có nhiều con trai, thì địa vị của mẹ cô ở nhà họ Điền chẳng ra sao cả.

Nhưng chính người phụ nữ thường xuyên bị bắt nạt, không được coi trọng chỉ biết trút hết ấm ức và bất mãn lên đầu con gái mình.


Bởi vì trong lòng Triệu Xuân Mai, bà sống khổ sở như vậy, đều là do con gái mình gây ra.

Đặc biệt là cô con gái cả trong nhà, thường xuyên bị mẹ đánh mắng đến mức người ngoài nhìn vào cũng không đành lòng nhưng bà ta vẫn tùy ý mắng chửi.

"Chị cả, chị mau dậy đi, nếu không lát nữa mẹ lại vào đánh chị.

" Em gái thứ yếu đuối bước vào căn phòng nhỏ hẹp, nhẹ nhàng đẩy Điền Tú Vân trên giường.

"Tú Như, chị biết rồi, em ra ngoài trước đi.

" Điền Tú Vân ngẩng đầu cười với em gái, dù bị ướt mưa phát sốt cao, toàn thân đau nhức.


Nhưng cô biết, bây giờ không phải lúc cô buồn đau thương cảm, như em gái Điền Tú Như đã nói, nếu nằm thêm một lúc nữa, có lẽ cô sẽ lại phải đón nhận một trận đòn.

Trong ký ức, ở kiếp trước từ khi sinh ra đã biết làm việc, cho đến khi chết, thứ cô tiếp xúc nhiều nhất chính là đánh mắng.

"Mau lên núi cắt cỏ cho lợn, lớn từng này rồi, cả ngày chỉ biết chơi, lười như quỷ, xem mày còn gả được không.

" Triệu Xuân Mai không hề mềm lòng vì đó là con gái mình, ngược lại khi nhìn thấy đứa con gái lớn chậm chạp đi ra, cơn tức càng lớn hơn, nghĩ đến lời bà nội mắng mỏ mình hôm qua, trong lòng càng tức giận.

"Con biết rồi, mẹ à.

" Điền Tú Vân không còn chần chừ nữa, vội vàng cầm lấy liềm và giỏ cỏ ngoài cửa, đeo lên lưng rồi đi ra ngoài.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương