Khiến Tống Sở Án cũng đau đầu không thôi.
Đã như vậy, chi bằng đường ai nấy đi.
Nhìn bóng lưng ngây người của Tô Khanh Uyển, anh bất đắc dĩ thở dài.
"Tô Khanh Uyển, cô đừng nháo nữa, tôi đồng ý yêu cầu ly hôn của cô, nhưng vì tính chất công việc đặc thù của tôi, tôi phải xin ý kiến của tổ chức!"
Mà Tô Khanh Uyển đang tiếp nhận ký ức thì xấu hổ đến mức cả khuôn mặt cứng đờ!!
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của những người hàng xóm lén lút nhìn vào từ ngoài cửa sổ, cô xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Trời ơi, nguyên chủ đúng là nhân tài có một không hai!
Nhà cô ở thôn Đại Lương, xã Hồng Tinh, ba cô là kế toán của thôn, trong nhà chỉ có mình cô là con gái.
Nghe nói mẹ cô là do năm đó mang thai cô, vào mùa đông, ra bờ sông giặt quần áo, không may trượt chân ngã xuống mương, sinh non ra cô, từ nhỏ cô đã ốm yếu, mẹ cô cũng sớm mang bệnh trong người.
May mà cha cô là Tô Đại Trụ, chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn rồi đi bước nữa, thời buổi này mà ly hôn thì khác gì bị người ta đâm sau lưng.
Nhưng mẹ cô ba lần bốn lượt áy rứt muốn ly hôn, muốn ông ấy đi bước nữa, sinh con trai nối dõi tông đường.
Tô Đại Trụ nhất quyết không đồng ý, hai người cứ thế mà cẩn thận chăm bẵm Tô Khanh Uyển lớn lên, sợ buông ra thì tan, sợ rơi xuống là vỡ.
Được nuông chiều nên tính tình cô mới ngang bướng, người thường không lọt nổi vào mắt xanh, cứ thế mà chậm trễ tới tận hai mươi tuổi.
Vợ chồng hai người cũng không nỡ lòng nào để cô gả cho người trong thôn chịu khổ, thế nên nghe nói có một nhà lãnh đạo trong thành phố muốn tìm vợ cho cậu con trai út đang tại ngũ.
Nhưng rất nhiều người nghe xong, biết là người đàn ông đó quanh năm không về nhà, vợ chồng muốn gặp nhau một lần cũng khó, trừ khi người vợ đi theo anh.
Vậy nên rất nhiều nữ công nhân có điều kiện đều không bằng lòng, họ ở đây có công việc, cần gì phải chịu khổ sở đó chứ.
Nhưng Tô Khanh Uyển lại bằng lòng, không phải cô muốn tìm một người có điều kiện tốt sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook