Tô Khanh Uyển trừng mắt nhìn quanh một lượt.
Bàn gỗ hai ngăn có khóa, giường ván gỗ, phích nước quân dụng, cái cốc men sứ in dòng chữ "Đoàn kết là sức mạnh", bình nước nóng, giá đỡ chậu rửa mặt bằng gỗ ba chân, chậu rửa mặt in chữ hỷ đỏ chót!
Càng nhìn càng thấy hoang đường!
Chẳng lẽ cô không những không chết mà còn xuyên không về năm 76?
Thấy cô không nói gì, trong lòng Tống Sở Án có chút bực bội, anh đang huấn luyện, đột nhiên bị người dưới quyền gọi về, nói là cô vợ mới cưới của anh lại giở trò!
Hai đứa nhỏ khóc dữ quá, không còn cách nào khác, đành phải gọi anh về ngay.
Tống Sở Án biết cô đang giở trò gì!
Chuyện này cũng trách anh, lúc kết hôn không nói rõ là anh còn có hai đứa con riêng phải nuôi.
Hai đứa nhỏ này là con của một người đồng đội, vợ anh ấy sinh con bị băng huyết qua đời, còn đồng đội của anh thì hy sinh khi đang làm nhiệm vụ che chắn cho anh, trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ thơ dại.
Tống Sở Án vừa áy náy vừa đau lòng, liền đưa hai đứa nhỏ về nuôi, coi như con ruột của mình mà nuôi nấng chúng trưởng thành.
Mọi người trong khu tập thể đều biết chuyện của hai đứa nhỏ, ngày thường anh đi làm nhiệm vụ, mọi người đều thay phiên nhau giúp đỡ chăm sóc.
Hôm nay ở nhà chú Triệu ăn bánh bao hẹ, ngày mai sang nhà chú Lương ăn mì!
Ngày kia lại đến nhà chú Trịnh ăn bánh bao bột mì.
Còn chuyện kết hôn của anh với Tô Khanh Uyển là do gia đình sắp xếp, thời đại này cơ bản đều là kết hôn theo sự sắp đặt của cha mẹ, công việc của anh lại đặc thù, năm ngoái về quê thăm nhà chỉ gặp cô một lần từ xa.
Trở về đơn vị, mẹ anh nói nhà gái rất vừa ý, anh không có ý kiến gì, làm cái nghề này của anh, chắc chắn sẽ khiến nhà gái chịu nhiều thiệt thòi, đã vậy người ta bằng lòng thì anh còn kén chọn gì nữa?
Xin giấy phép kết hôn với tổ chức xong, sau khi được tổ chức phê duyệt, anh liền viết thư bảo cô đến.
Vậy mà lại quên mất chuyện hai đứa nhỏ.
Ai ngờ được, từ ngày đầu tiên cô ấy đến đơn vị đã bắt đầu giở trò, lăn lộn ăn vạ, khóc lóc om sòm, đủ chiêu trò.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook