[Thập Niên 70] Phúc Bảo
-
Chương 46: Tuyết lở (6)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Miêu Tú Cúc nghe vậy thì tức đến bật cười: "Người ta có lòng tốt mà lại bị xem như mưu đồ xấu. Ai thèm chạm vào cô!"
Mấy người lớn tuổi bên cạnh thấy vậy đều không nhìn được, có người tốt bụng vội giải thích với vợ Nhiếp Lão Tam: "Cô ngất xỉu, người ta có lòng cứu cô mà!"
Vốn Miêu Tú Cúc và vợ Nhiếp Lão Tam còn không thoải mái với nhau. Giờ vợ Nhiếp Lão Tam ngất xỉu, người ta không màng hiềm khích cứu cô ta, kết quả cô ta mở mắt ra đã mắng chửi người ta?
Vợ Nhiếp Lão Tam nghe vậy cũng hiểu ra, xấu hổ không thôi. Nhưng nếu bảo cô ta cảm ơn Miêu Tú Cúc thì cô ta không làm được, chỉ có thể miễn cưỡng nhổ nước bọt.
"Bà ta nhìn chuyện xấu nhà tôi thì có. Chồng tôi gặp chuyện rồi, nhà bà ta lại bình an vô sự. Bà ta... bà ta muốn xem trò cười của tôi! Bà ta chỉ ra vẻ tốt bụng thôi. Tôi nhổ vào! Ai cần bà ta giả vờ giả vịt mèo khóc chuột chứ!"
Người xung quanh vốn đang đồng tình nhà cô ta gặp chuyện, nghe xong lời này cũng không nhịn được tức giận lại buồn cười. Bà nội Hồ chỉ vào vợ Nhiếp Lão Tam, không biết nói gì cho phải: "Cô... cô ấy à!"
Miêu Tú Cúc nghe cô ta nói thì cũng cười mỉa mai.
"Sao tôi lại bị mỡ heo che mắt, tốt bụng giúp cô ấn huyệt Nhân Trung chứ? Đời này tôi đánh nhau chửi người, làm đủ chuyện xấu cũng không miễn cưỡng làm chuyện tốt. Sao lần đầu làm ra chuyện thiện tâm lại đụng phải súc sinh không bằng heo chó như cô nha? Nói cô không bằng heo chó chúng nó còn tủi thân ấy!"
Miêu Tú Cúc nhớ tới dáng vẻ ngông nghênh lúc sáng của Nhiếp Lão Tam thì lòng đồng tình đều tan thành mây khói. Bà 'xì' một tiếng đầy khinh miệt, chỉ thẳng vào mũi cô ta mắng: "Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô lúc tước xem. Một ngày hai điểm công mà thôi cô đã sướng đến vểnh đuôi lên trời rồi đúng không? Giờ hối hận chưa? Khó chịu chưa? Chồng mình xảy ra chuyện mới biết khóc đúng không? Đàn ông già trẻ cả đại đội sản xuất đều chạy đi cứu chồng cô, cô không biết ơn thì thôi chứ. Ai nợ nhà cô?"
Vợ Nhiếp Lão Tam nhớ đến chồng mình thì vừa giận vừa hận. Đã vậy còn bị đối thủ cũ chỉ vào mũi mắng chửi, đáy lòng khó chịu không thôi. Cô ta há miệng muốn chửi lại, lại phát hiện các ông bà lớn tuổi xung quanh đều nhìn mình đầy khiển trách, cứ như cô ta nên bị mắng, cô ta xứng đáng chịu mắng vậy.
Vợ Nhiếp Lão Tam tủi thân, nghẹn khuất, hận không thể nhào qua đánh gục Miêu Tú Cúc. Nhưng cô ta không dám!
Chồng cô ta bị tuyết vùi, người trong đại đội sản xuất đang đi cứu. Trong lúc này cô ta chỉ có thể thành thật, ngoan ngoãn cụp đuôi.
Miêu Tú Cúc nhớ tới ban sáng chịu nghẹn khuất, lại nhớ dáng vẻ đắc ý của vợ Nhiếp Lão Tam thì giờ cũng nở mày nở mặt, trong lòng cũng không khó chịu nữa.
May là con dâu nhà mình không đi, không cần lo lắng gặp chuyện không may. Thật quá tốt.
Nhiếp Lão Tam đi lại gặp chuyện, lo lắng gần chết.
Tuy Vương Bạch Ngẫu chưa nói những người khác thế nào, nhưng đại khái cũng dằn vặt không nhẹ. Dù là va đập bị thương hay bị lạnh, bị ốm đều đủ lăn lộn. Tóm lại không đi là rất tốt.
Một ngày hai điểm công mà thôi, tính lại là cảm thấy không đáng giá.
Lòng Miêu Tú Cúc hớn hở vô cùng, hờn dỗi ban ngày đều tản đi mất. Sau đó tâm trạng tốt rồi, trông dáng vẻ uất ức, rõ ràng tức muốn chết lại chỉ có thể nghẹn chịu của vợ Nhiếp Lão Tam thì cười châm chọc.
"Cô đúng là không có ánh mắt, không có kiến thức. Người khác tốt với cô thì cô xem như lòng lang dạ thú mà chà đạp. Phúc Bảo tốt như vậy cơ mà. Mọi người nói xem, lần này nếu không nhờ Phúc Bảo thì Quế Chi nhà tôi đã đi rồi. Quế Chi đi có khi cũng gặp chuyện nha! Phúc Bảo nhà tôi linh quá đi chứ. Phúc Bảo chính là phúc tinh, từ bé được nuôi ở am ni cô, là đứa nhỏ mang phúc vận sinh ra. Lần này chắc chắn là ông trời phù hộ con bé, làm bé biết nếu đi sẽ gặp chuyện không may nên mới nằng nặc không cho Quế Chi đi!"
Miêu Tú Cúc nói xong, mấy người lớn tuổi nhớ tới cũng cảm thấy rất đúng, gật đầu nói: "Đúng vậy, một ngày hai điểm công ai nỡ bỏ qua chứ? Nếu không phải Phúc Bảo ngăn cản thì chắc chắn Quế Chi cũng đi!"
Một khi đi thì khó mà nói được, tuyết lại không có mắt, ai biết nó sẽ vùi trúng ai.
Bà Hồ đứng cạnh đấy chợt nở nụ cười: "Thật ra tôi đã sớm nói rồi, mọi người quên sao? Lúc ấy tôi nói Phúc Bảo là đứa bé trong am, có linh khí. Người ta đã đặt tên Phúc Bảo thì chính là có phúc khí. Lúc ấy không ai tin tôi, cảm thấy tôi nói mê tín. Giờ mấy người tin chưa?"
Miêu Tú Cúc nghe vậy thì tức đến bật cười: "Người ta có lòng tốt mà lại bị xem như mưu đồ xấu. Ai thèm chạm vào cô!"
Mấy người lớn tuổi bên cạnh thấy vậy đều không nhìn được, có người tốt bụng vội giải thích với vợ Nhiếp Lão Tam: "Cô ngất xỉu, người ta có lòng cứu cô mà!"
Vốn Miêu Tú Cúc và vợ Nhiếp Lão Tam còn không thoải mái với nhau. Giờ vợ Nhiếp Lão Tam ngất xỉu, người ta không màng hiềm khích cứu cô ta, kết quả cô ta mở mắt ra đã mắng chửi người ta?
Vợ Nhiếp Lão Tam nghe vậy cũng hiểu ra, xấu hổ không thôi. Nhưng nếu bảo cô ta cảm ơn Miêu Tú Cúc thì cô ta không làm được, chỉ có thể miễn cưỡng nhổ nước bọt.
"Bà ta nhìn chuyện xấu nhà tôi thì có. Chồng tôi gặp chuyện rồi, nhà bà ta lại bình an vô sự. Bà ta... bà ta muốn xem trò cười của tôi! Bà ta chỉ ra vẻ tốt bụng thôi. Tôi nhổ vào! Ai cần bà ta giả vờ giả vịt mèo khóc chuột chứ!"
Người xung quanh vốn đang đồng tình nhà cô ta gặp chuyện, nghe xong lời này cũng không nhịn được tức giận lại buồn cười. Bà nội Hồ chỉ vào vợ Nhiếp Lão Tam, không biết nói gì cho phải: "Cô... cô ấy à!"
Miêu Tú Cúc nghe cô ta nói thì cũng cười mỉa mai.
"Sao tôi lại bị mỡ heo che mắt, tốt bụng giúp cô ấn huyệt Nhân Trung chứ? Đời này tôi đánh nhau chửi người, làm đủ chuyện xấu cũng không miễn cưỡng làm chuyện tốt. Sao lần đầu làm ra chuyện thiện tâm lại đụng phải súc sinh không bằng heo chó như cô nha? Nói cô không bằng heo chó chúng nó còn tủi thân ấy!"
Miêu Tú Cúc nhớ tới dáng vẻ ngông nghênh lúc sáng của Nhiếp Lão Tam thì lòng đồng tình đều tan thành mây khói. Bà 'xì' một tiếng đầy khinh miệt, chỉ thẳng vào mũi cô ta mắng: "Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô lúc tước xem. Một ngày hai điểm công mà thôi cô đã sướng đến vểnh đuôi lên trời rồi đúng không? Giờ hối hận chưa? Khó chịu chưa? Chồng mình xảy ra chuyện mới biết khóc đúng không? Đàn ông già trẻ cả đại đội sản xuất đều chạy đi cứu chồng cô, cô không biết ơn thì thôi chứ. Ai nợ nhà cô?"
Vợ Nhiếp Lão Tam nhớ đến chồng mình thì vừa giận vừa hận. Đã vậy còn bị đối thủ cũ chỉ vào mũi mắng chửi, đáy lòng khó chịu không thôi. Cô ta há miệng muốn chửi lại, lại phát hiện các ông bà lớn tuổi xung quanh đều nhìn mình đầy khiển trách, cứ như cô ta nên bị mắng, cô ta xứng đáng chịu mắng vậy.
Vợ Nhiếp Lão Tam tủi thân, nghẹn khuất, hận không thể nhào qua đánh gục Miêu Tú Cúc. Nhưng cô ta không dám!
Chồng cô ta bị tuyết vùi, người trong đại đội sản xuất đang đi cứu. Trong lúc này cô ta chỉ có thể thành thật, ngoan ngoãn cụp đuôi.
Miêu Tú Cúc nhớ tới ban sáng chịu nghẹn khuất, lại nhớ dáng vẻ đắc ý của vợ Nhiếp Lão Tam thì giờ cũng nở mày nở mặt, trong lòng cũng không khó chịu nữa.
May là con dâu nhà mình không đi, không cần lo lắng gặp chuyện không may. Thật quá tốt.
Nhiếp Lão Tam đi lại gặp chuyện, lo lắng gần chết.
Tuy Vương Bạch Ngẫu chưa nói những người khác thế nào, nhưng đại khái cũng dằn vặt không nhẹ. Dù là va đập bị thương hay bị lạnh, bị ốm đều đủ lăn lộn. Tóm lại không đi là rất tốt.
Một ngày hai điểm công mà thôi, tính lại là cảm thấy không đáng giá.
Lòng Miêu Tú Cúc hớn hở vô cùng, hờn dỗi ban ngày đều tản đi mất. Sau đó tâm trạng tốt rồi, trông dáng vẻ uất ức, rõ ràng tức muốn chết lại chỉ có thể nghẹn chịu của vợ Nhiếp Lão Tam thì cười châm chọc.
"Cô đúng là không có ánh mắt, không có kiến thức. Người khác tốt với cô thì cô xem như lòng lang dạ thú mà chà đạp. Phúc Bảo tốt như vậy cơ mà. Mọi người nói xem, lần này nếu không nhờ Phúc Bảo thì Quế Chi nhà tôi đã đi rồi. Quế Chi đi có khi cũng gặp chuyện nha! Phúc Bảo nhà tôi linh quá đi chứ. Phúc Bảo chính là phúc tinh, từ bé được nuôi ở am ni cô, là đứa nhỏ mang phúc vận sinh ra. Lần này chắc chắn là ông trời phù hộ con bé, làm bé biết nếu đi sẽ gặp chuyện không may nên mới nằng nặc không cho Quế Chi đi!"
Miêu Tú Cúc nói xong, mấy người lớn tuổi nhớ tới cũng cảm thấy rất đúng, gật đầu nói: "Đúng vậy, một ngày hai điểm công ai nỡ bỏ qua chứ? Nếu không phải Phúc Bảo ngăn cản thì chắc chắn Quế Chi cũng đi!"
Một khi đi thì khó mà nói được, tuyết lại không có mắt, ai biết nó sẽ vùi trúng ai.
Bà Hồ đứng cạnh đấy chợt nở nụ cười: "Thật ra tôi đã sớm nói rồi, mọi người quên sao? Lúc ấy tôi nói Phúc Bảo là đứa bé trong am, có linh khí. Người ta đã đặt tên Phúc Bảo thì chính là có phúc khí. Lúc ấy không ai tin tôi, cảm thấy tôi nói mê tín. Giờ mấy người tin chưa?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook