Ước chừng rạng sáng lúc 5h, trời còn tờ mờ tối.

Tiếng " ò ó o" của gà trống phát ra từ chồng gà góc tây bắc nhà Lâm Đức Vượng.

Chung quanh mấy con gà trống nhà hàng xóm tích cực hưởng ứng.

Như một dàn giao hưởng đang trên sân khấu, tấu lên giai điệu của một ngày mới.Bây giờ đang là mùa xuân, công việc đồng áng nhiều.

Cả nhà họ Lâm trừ một người ở lại làm việc nhà và trông Hổ Nữu, còn những người khác đều đi làm để lấy công điểm.


Cho nên trong nhà ăn sáng rất sớm, Lâm Điền Điền nghe thấy động tĩnh trong sân, liền đi theo ra ngoài.Lâm Đức Vượng thấy Lâm Điền Điền dậy sớm như vậy liền cười trêu ghẹo: " con út à, không phải mỗi ngày con đều ngủ đến mặt trời chiếu tới mông sao? Sao hôm nay dậy sớm như vậy ? Thật là thiệt thòi lớn nha.

Mau mau vào nhà ngủ tiếp, cơm sáng sẽ giữ lại trong nồi nhiệt cho con a."Lâm Điền Điền lắc đầu:" nằm nhiều choáng váng lắm, con ra ngoài hít thở không khí."Lâm Đức Vượng nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên lộ vẻ đau lòng:" con út của cha bình thường cười rất đẹp nha, bây giờ thì muốn cười thôi cũng không cười nổi.

Thật hận cái tên vương bát đản đó!"Lâm Điền Điền: đã hiểu, nếu muốn hoà nhập vào nhà họ Lâm.

Trước hết phải biết mắng chửi đã!Thấy Lâm Điền Điền đã dậy, Vương Kỳ Phương liền đem tất cả thức ăn bày lên bàn.

Người một nhà tất cả cùng quây quần dùng bữa, cảm giác rất tốt.Sau khi ngồi xuống quét mắt lên bàn một cái, Lâm Điền Điền liền biết mình đoán đúng rồi.

Canh trứng đánh đường ở nhà họ Lâm là đãi ngộ dành cho người bệnh nặng.

Bữa ăn hàng ngày của mọi người đều là canh rau dại cùng với khoai lang nấu với cháo loãng ăn kèm dưa muối.

Trước mặt trừ bỏ cô cùng Hổ Nữu mỗi người một cái trứng gà đặt trong chén cháo, còn lại những người khác đều không có.Lâm Điền Điền trong lòng suy nghĩ, mình đã xuyên đến đây rồi, hiện tại ăn cơm ở nhà họ Lâm còn được bọn họ chăm sóc.

Về sau lại chỉ có thể sống trong thân phận của nguyên chủ.

Cô không muốn mắc nợ nhà họ Lâm là chuyện không thể, đợi thân thể hồi phục, cô phải nghĩ cách cải thiện điều kiện sống của mọi người mới được.Cũng không nhất thiết phải có thịt cá ê hề.


Chỉ cần có thể đảm bảo đời này không bị đói bị lạnh, thế là đủ rồi.Cô chém giết ở mạc thế đã sáu bảy năm rồi, trái tim đã sớm lạnh như dao.

Không những thế, vết chai bên bàn tay trái so với tay phải còn dày hơn.

Cô đã quá mệt mỏi rồi, nếu có điều kiên, cô chỉ muốn nằm im như một con cá muối, ăn lo rồi chờ chết.Người một nhà đang ăn cơm, thì một bà lão người nhỏ nhỏ gầy gầy, làn da ngăm đen, mái tóc trắng lưa thưa búi ở sau đầu đi tới.

Lâm Thắng thấy người đến liền để cái chén đang cầm xuống, đứng lên." Bà nội, bà ngồi đi"Vương Kỳ Phương cũng dừng chén đũa lại, hỏi: " mẹ, mẹ ăn sáng chưa ? Chưa thì để con múc cho mẹ một chén "Bà lão xua xua tay, cười ha hả:" mẹ không ngồi, cũng không ăn.

Mẹ chỉ muốn đến đây xem tiểu Điềm, con bé không có việc gì thì mẹ cũng an tâm rồi."Lâm Diễm vùi đầu húp một ngụm cháo, trộm bĩu môi.Tuy là nói như vậy, nhưng Lâm Thắng vẫn nhường ghế dài, chính mình tự bưng bát đứng một bên ăn.

Phương Thụy Chi liếc Lâm Diễm, cười ha hả hai tiếng rồi ngồi xuống.


Sau đó nhìn Vương Kỳ Phương nói:" này a Phương, tiều Điền bị vỡ đầu, phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới khỏi."Vương Kỳ Phương phụ hoạ: " đúng vậy a, phải dưỡng mấy ngày con mới thấy yên tâm"" Tiểu Điền không thể làm việc, trong nhà liền ít đi một người kiếm công điểm.

Vốn dĩ hằng ngày đã không dư dả gì, đưa tiểu Điền đi bệnh viện lại còn mất một số tiền lớn.

Hiện tại còn khó khăn hơn trước a.

Tối hôm qua ông nội bọn nhỏ cứ nhắc mãi, mẹ cũng lo lắng không ngủ được.

Như thế này đi, mẹ đến ăn cơm cùng với các con, giúp các con nấu cơm, trông coi Hổ Nữu, quần áo thì các con tự mình giặt, cũng sẽ không chậm trễ cháu dâu đi làm, như vậy có được không ?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương