Về phần những người có đồ ăn tương đối ngon, thì chậm rãi thưởng thức ánh mắt hâm mộ của người khác, liều mạng làm việc, không phải chỉ vì miếng ăn này hay sao.

Nhan Ái Quốc và Nhan Thủ Sơn chính là đối tượng được người ta hâm mộ, cũng không có gì chỉ là cháo trong bát của hai người đặc hơn những người khác.

Thực ra thức ăn của mỗi gia đình đại thể đều là như thế, cháo ngô thêm thức ăn, nhưng thức ăn nhiều hay ít vừa nhìn là có thể nhận ra, liếc nhìn đáy bát cháo và hơi bốc lên cũng không giống nhau.

"Đến lúc về nhà tôi phải nói mới được, buổi sáng nóng quá uống nước, hiện giờ đói đến hoa mắt, kết quả lại đưa được đồ ăn chẳng khác gì nước lọc, chẳng bằng cho tôi một bát nước lạnh cho rồi, tôi uống còn được giải khát." Không so sánh thì không có gì, vừa so sánh là trong lòng lại khó chịu, Nhan Nhị Quý cùng lớn lên với Nhan Ái Quốc nhìn cơm nhà người ta, lại nhìn của mình, lầm bầm vài câu không vui.

"Nhị Quý, anh đừng chỉ nói mồm, về nhà anh phải thực sự dám nói mới được."

"Đúng vậy, sợ vợ quá thể, anh về nhà nào dám lên tiếng."

"Ai nói tôi không dám, về nhà sẽ nói." Nhan Nhị Quý nghe người ta nói không nén nổi sự tức giận: "Ngày mai còn mang thế này cho tôi, tôi sẽ không ăn nữa, chẳng thà uống nước rửa nồi. Nước rửa nồi còn có ít đồ."

Thấy đám người ở bên cạnh cười ồ lên, Nhan Thủ Sơn gắp thức ăn cho con trai, cũng vui vẻ.



"Tôi xem xem rốt cuộc được đến đâu, một người đàn ông đáng vì ít đồ ăn mà cằn nhằn sao?" Đại đội trưởng nhìn phía trước, trong lòng cũng có chút ghen tỵ: "Rốt cuộc trong nhà có người thương mình."

Bản thân mình ăn dưa muối với bánh ngô, người ta thì được ăn thịt, nghĩ vậy đại đội trưởng cắn một miếng bánh nghĩ bụng thôi bỏ đi, ông ta vẫn nên đợi con trai kết hôn, con dâu làm cơm cho mình thôi.

"Thủ Sơn được nha, vợ Ái Quốc không tiếc mang thịt ra ngoài? Bình thường còn chẳng thèm nhìn chúng tôi."

Đại đội trưởng ăn bánh ngô, nhìn người ta ăn thịt nên mùi vị không được tốt lắm, tuy rằng chỉ có một chút thịt nguội, nhưng ông ta vẫn rất hâm mộ. Dạo quanh một vòng không có chuyện gì, nên ông ta dứt khoát ngồi xuống.

Nhan Thủ Sơn vui vẻ cười nói: "Trẻ con trong nhà biết thương người, bảo bà nội đó mang đến."

"Con nhà anh hiểu chuyện, chẳng như nhà tôi, có thịt thì tự bản thân ăn còn không kịp."

"Trẻ con thấy người lớn vất vả thì thương, những cái khác vẫn chưa biết, chỉ là giỏi nghe lời." Nhan Thủ Sơn ăn thức ăn, nhưng trong giọng nói đầy vẻ khoe khoang.

Mấy đứa bé nhà họ Nhan rất nghe lời, chuyện này ai cũng biết, lần này nghe thấy thế cũng chỉ hâm mộ, có mấy người ghen tị nhưng không tiện nói ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương