Nhan Lăng vẫn luôn nghĩ sớm biết vậy đã không tham gia vào mấy chuyện dở hơi này, không biết sư tôn có đến cứu mình hay không.

Không ngờ khi cô tỉnh dậy lại là do bị người khác đánh.

Từ khi bái sư tôn làm thầy chưa có người nào dám làm thế với cô.

Ai mà không biết Nhan Lăng Tiên Tử rất khó trêu chọc, tuổi còn trẻ đã kết đan, tiền đồ vô lượng.

Không ai dám ra tay với cô, chỉ duy ngày hôm nay đối phương chưa nói lời nào đã đánh cô hai cái.

Nghĩ đến đây Nhan Lăng liền nổi giận, muốn dạy dỗ kẻ vừa đánh mình một trận, nhưng mà còn chưa kịp ra tay đã bị vỗ thêm phát nữa.

“Sao đứa nhỏ này lại không khóc?” Bà đỡ Trần vỗ hai phát vẫn chưa thấy đứa bé khóc, trong lòng hoảng sợ.


Vu Quế Hương đã hứa rằng nếu đứa bé ra đời thuận lợi sẽ đưa cho bà ta mười quả trứng gà.

Nhà bà ta hơn nửa tháng vẫn chưa ăn mặn, nếu mang vài quả trứng về mấy đứa cháu nhỏ trong nhà chắc chắn sẽ rất vui.

Nhưng mà nếu đứa bé xảy ra chuyện Vu Quế Hương đương nhiên sẽ không hài lòng, nghĩ đến đây bà ta lại định vỗ thêm phát nữa.

Nhan Lăng cảm thấy người bên cạnh nói chuyện hơi khác thường, tuy giọng nói nghe mơ hồ, nhưng có vẻ không phải người quen.

Cô mở mắt ra muốn nhìn là ai, chỉ nhìn thấy trước mặt mờ mịt, muốn mở miệng nhưng âm thanh phát ra như tiếng mèo kêu.

Đây là âm thanh của cô? Nhan Lăng sửng sốt.

“Thím đừng đánh nữa, trời đông lạnh lẽo nên bọc trước đã, đợi lát nữa là được, mau đưa đứa nhỏ cho tôi đi.

” Vu Quế Hương thấy đánh hai phát xót hết ruột gan, nhưng mà trẻ nhỏ sinh ra không khóc sẽ không tốt, mà bà lại không nhẫn tâm ra tay, chỉ đành để bà đỡ Trần hỗ trợ, bây giờ nghe thấy tiếng khóc thì vội vã nhận lại đứa nhỏ.


“Khóc hai tiếng như này vẫn chưa được, trẻ con khóc càng lớn mới càng khỏe mạnh.

” Bà đỡ Trần không muốn buông tay, đây là mười quả trứng gà của bà ta đấy, nếu đứa nhỏ khóc to thêm tý nữa, không kheo lão hán Nhan ở bên ngoài nghe thấy được sẽ vui vẻ đưa thêm ít tiền nữa.

“Trời đang lạnh, khóc ra tiếng là được.

Đợt trước anh trai nó còn không khóc to bằng này.

” Vu Quế Hương không nỡ nhìn bà ta dằn vặt đứa nhỏ, vừa ôm đứa nhỏ vừa nói với ra ngoài: “Ái Quốc, mau bảo người đưa cho thím Trần mười quả trứng gà.

”“Mẹ, Kim Yến thế nào? Đứa bé đâu?” Nhan Ái Quốc đứng ngoài sốt ruột đi vòng vòng, thấy có tiếng vọng từ bên trong mới mở cửa định chen vào.

“Con vào thì có ích gì? Cẩn thận không Kim Yến gặp gió lạnh, mau lấy trứng gà đưa cho thím.

” Vu Quế Hương hơi giận nói.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương