Về tới nhà, mẹ đã mua đồ ăn về rồi.

Mẹ cô đang dạy ngữ văn ở trường tiểu học, bình thường sau khi tan tầm bà ấy sẽ ghé chợ mua thức ăn về nấu cơm luôn.
“Về rồi ư? Đồng Đồng, con đi làm bài tập trước đi, mẹ sẽ nấu xong nhanh thôi.”
“Vâng ạ.”
Cô gái ngoan ngoãn trả lời giống như bình thường rồi về phòng làm bài tập.

Cha đã thay giày, vào phòng làm việc, chỉ chờ người phụ nữ nấu cơm xong lại gọi hai bọn họ ra ăn cơm.
Bữa tối là cháo khoai lang phối với màn thầu, thịt kho tàu còn dư lại lúc trưa cùng với dưa leo đập, rau muống xào.
Bữa tối rất thanh đạm, ngoại trừ cha Đồng ăn mấy miếng thịt kho tàu, còn lại chẳng ai đụng tới.
Đồng Ngữ nhớ lại giấc mộng đêm qua, cô như bị thần xui quỷ khiến mà dùng túi nhựa bọc lấy thịt kho tàu rồi mang vào phòng.
Mẹ mới vừa thu dọn chén bát bưng vào bếp đi ra đã thấy bát thịt kho tàu biến mất:
“Đồng Đồng, con ăn thịt kho tàu rồi ư?”
“Vâng.”

“Không phải vừa nãy con chẳng động vào miếng nào sao? Sao đột nhiên lại ăn?”
“Con không thể ăn ư?”
“Đương nhiên không phải.” Mẹ nói xong lại cười cười: “Đợi lát nữa mẹ lấy thuốc tiêu hóa cho con, buổi tối ăn nhiều dầu mỡ như vậy mẹ sợ con ăn không tiêu.”
Cô gái giấu thịt kho tàu đi rồi nhanh chóng làm bài tập sau đó rửa mặt lên giường ngủ.
Sau khi tắt đèn, cả phòng chìm vào bóng tối.

Cô đứng dậy kéo nhẹ rèm cửa sổ tạo thành một khe hở nhỏ, để ánh đèn sợi đốt phía ngoài nhà có thể chiếu vào đây.
Đưa mắt nhìn xung quanh, có thể thấy rõ rồi, cô gái mới thở phào một hơi, lại lần nữa nằm xuống.
Cô cầm chặt túi nhựa trong tay, cứ như bát thịt kho tàu đã nguội kia có thể khiến cô quên đi cơn ác mộng đói khát tối qua vậy.
Một con, hai con, ba con, bốn con, năm con… Đồng Ngữ âm thầm đếm cừu, rất nhanh đã mất ý thức.
Chờ khi cô tỉnh táo lại, cô đã lại xuất hiện ở nơi cô đến tối qua.

Cúi đầu nhìn ngó bản thân, vẫn là dáng vẻ trong mộng hôm trước.
Quần áo đầy mảnh vá, thân thể gầy gò, bụng đói réo vang.

Cúi đầu nhìn thấy cái túi nhựa trên tay trái, cô nâng túi lên mở nó ra, thấy được thịt kho tàu béo ngậy trong ay.
“May thật, may quá đi, thịt của mình có thể theo mình vào giấc mộng.”
Cô gái vừa lẩm bẩm vừa nhai nuốt ngấu nghiến vì không chịu nổi cảm giác dạ dày co thắt dữ dội.
Đột nhiên phía ngoài có tiếng động truyền tới, cũng may cô đã kịp nuốt hết chút thịt trong bát vào bụng.
“Nấc…”
Nhìn cánh cửa đột ngột mở ra, cô hốt hoảng giấu cái túi nhựa ra sau lưng.
Cửa lớn mở ra, phía ngoài là người phụ nữ say rượu hôm qua.

Bà ta mặc cái áo mơ mi màu hồng đào phối với quần màu xanh đậm.
Trên bộ quần áo bà ta mặc không có lấy một mảnh vá, trái ngược hẳn với bộ đồ cậu bé đang mặc.
“Nhìn tao làm gì? Ra ngoài ăn cơm!”
Trời đất bao la, cơm là quan trọng nhất.

Vừa nghe thấy ăn cơm, Đồng Ngữ còn đang đói bụng lập tức đi ra ngoài theo.
Rời khỏi phòng rồi cô mới thấy rõ hoàn cảnh nơi này.
Trước mắt là cái sân được rào bằng hàng rào tre, phía đông có một gốc cây hợp hoan cao lớn, lúc này trên cây nở đầy hoa.
Dưới tán cây có để một cái bàn thấp lùn, bàn là gỗ thô không được quét sơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương