Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô đang định lớn tiếng nói là mình không quay loại chương trình này, bảo bọn họ đừng đùa bỡn với cô nữa, lại thấy bà Triệu ở phía đối diện mở chiếc hộp gỗ đặt ở trên giường đất ra, lấy một xấp tiền và phiếu đi tới.

Bà Triệu đưa hai trăm đồng và phiếu mua một trăm cân lương thực cho Khương Lâm, ra vẻ muốn dàn xếp ổn thỏa: “Được rồi, hai trăm thì hai trăm."

Bà ta cảm giác đưa tiền cho cô giống như đang xẻo thịt của bà ta vậy, nhưng nghĩ đến hai đứa bé kia đều không tồi, một cặp anh em song sinh, ngoại hình trắng trẻo đáng yêu, nhìn giống như tiểu tiên đồng được vẽ trong tranh ngày tết, khỏi phải nói hiếm cỡ nào. Vì vậy, bà ta cố nhịn đau, bỏ tiền ra mua.

Khương Lâm nhìn xấp tiền xanh xanh đỏ đỏ trong tay người phụ nữ, do ánh sáng quá mờ nhìn không rõ, cô tiến gần về phía trước, nhìn thấy mấy đồng tiền có mới có cũ, lớn nhất là tờ mười đồng.

Mười đồng?!!

Khương Lâm mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy rõ mấy ký tự nhỏ phía dưới ghi năm 1965, không biết đồng nhân dân tệ này không biết đã ngưng sử dụng từ đời nào rồi?

"Đây là đâu?" Cô càng ngày càng cảm thấy lo lắng.

"Cửa hàng xe ngựa, bọn tôi họ Triệu." Bà Triệu và chồng đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng hơi lo lắng, chẳng lẽ là bị đập đầu đến ngốc rồi?

Khương Lâm: Hai người cứ giả vờ tiếp đi!

"Năm nay là năm nào?"

Ông Triệu nói: "Năm Canh Thìn, hôm nay nắng nóng kinh khủng." Ông ta chỉ chỉ vào chiếc đầu ngựa dán trên tường đầu giường đất.



Khương Lâm nhếch môi cười khẩy, đang định đi tới gỡ máy quay phim ra, đột nhiên đầu óc cô đau nhức, lập tức nhảy ra rất nhiều thông tin.

...

Khương Lâm: "!!!"

Cô thật sự xuyên không?

Sấm sét giữa trời quang.

...

"Em gái à, chúng ta đã bàn bạc xong rồi, một trăm đồng và phiếu một trăm cân lương thực, giờ cô muốn hai trăm chúng tôi cũng theo ý cô. Lương thực không thể tự sinh sôi được, trong nhà chỉ có phiếu lương thực này thôi, cũng không có sức đi đổi, muốn vay cũng không có chỗ để vay."

Bà Triệu cảm thấy mình không phải là người xấu, bà ta không sinh được con lại không muốn cắt đứt hương khói nhà mình, cũng không muốn quá kế để người khác chiếm nhà của mình, vậy nên hai vợ chồng bà ta mới hỏi thăm gần xa, lẳng lặng mua đứa trẻ về. Dù sao hiện tại nhà nào cũng không thiếu con, chỉ cần đưa ra mức giá thích hợp, cũng không phải là không mua được.

Bà ta xem hết mấy nhà, cuối cùng chọn trúng hai đứa con của Khương Lâm, hai đứa là anh em sinh đôi, rất đáng yêu. Quan trọng nhất là, cả hai chỉ mới 6 tuổi, sinh nhật vào mười lăm tháng tám, không thể nhớ nổi chuyện mình được nhận nuôi, nhưng cũng không khó hầu hạ như trẻ vừa mới đẻ ra còn chưa thể tự lo được chuyện ăn uống vệ sinh.

Lúc này, Khương Lâm đã hóa đá, lượng thông tin vừa nhảy ra trong đầu quá nhiều khiến cô còn chưa tiêu hóa kịp, đầu đau như muốn nổ tung, nào còn tâm trí phản ứng bà Triệu.

Mẹ kiếp!

Cô không bị bắt cóc, cũng không phải là quay chương trình thực tế nào cả, cô thật sự xuyên không!



Càng quái đản hơn là, cô vừa xuyên tới lúc bán trẻ con, bán con của cơ thể này!

Số phận đúng là con chó cái thích trêu đùa lòng người!

Hồi còn nhỏ cha cô ngoại tình nên vứt bỏ cô đi đã tạo thành bóng ma trong lòng cô, khiến cô luôn hận những người vứt bỏ con mình, không ngờ mình lại xuyên vào người mẹ bán con ruột của mình?

"Hai trăm đồng, một trăm cân lương thực?" Sắc mặt của Khương Lâm dầm trầm xuống, cô nghiến răng lạnh lùng nói: "Bà muốn mua hai đứa trẻ?"

Bà Triệu sợ cô lại đòi thêm tiền, lập tức hét lên: "Làm sao, cô còn chưa hài lòng à? Nếu không hài lòng nữa thì thôi đi."

Bà ta thấy người phụ nữ này có vẻ đang cần tiền, nghĩ nhiều nhất cũng chỉ đòi hai trăm thôi, không ngờ lòng tham của người phụ nữ này càng ngày càng lớn, đám thanh niên tri thức đến từ thành phố này đều xảo quyệt, đáng ghét cả.

Khương Lâm muốn mắng mấy câu, nhưng đầu lại đau như bị kim châm, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng, cô không khỏi ôm chặt lấy đầu, chỉ hận không thể đập đầu vào tường mấy cái.

Hai vợ chồng bà Triệu thấy cô đau đớn đến trắng bệch mặt, nhìn không giống như giả vờ, cả hai đều không dám động vào cô, lại vừa sợ cô đập đầu sẽ để lại tật xấu gì, trong lòng cả hai đều thấp thỏm không yên.

Một lát sau, cơn đau đầu của Khương Lâm dần giảm bớt, nhớ tới đứa trẻ, cô bật thốt lên gọi: "Trình Đại bảo, Trình Tiểu Bảo!"

"Đừng nóng, bọn nó đều ở bên ngoài không nhìn thấy gì đâu." Bà Triệu mỉm cười trấn an Khương Lâm: “Cô sợ bọn nhỏ nghe thấy lại quấn lấy cô, nên mới bảo bọn nó chơi ở bên ngoài, cô quên rồi à?"

Khương Lâm: ... Đúng là tôi quên rồi.

Cô ấn ấn đầu, căm hận nói: "Hai trăm sao đủ? Hai đứa trẻ tốt như vậy, thế nào cũng phải một vạn Tốt như vậy đứa trẻ, làm sao không phải mười ngàn!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương