"Em gái, em cùng chủ nhiệm Lý trò chuyện gì vậy, chị thấy chủ nhiệm Lý lúc đi rất vui vẻ.
"
Một người phụ nữ trung niên xương gò má rất cao, khuôn mặt có chút dài từ cửa chui vào, lúc tiến vào đầu vẫn còn hướng ra ngoài nhìn.
Trong đầu của Thạch Lập Hạ liền nhảy ra tin tức của người này, cô ta là có quan hệ tốt nhất với nguyên thân ở lầu này.
Nguyên thân đến từ nông thôn, trong lòng khó tránh khỏi có chút tự ti, hơn nữa tất cả mọi người cảm thấy cô không xứng với Hình Phong.
Hiện tại công nhân có điều kiện ổn chút, thông thường cũng sẽ không tìm cô nương nông thôn.
Bởi vì hộ tịch đứa trẻ phải đi theo người mẹ, điều này cũng tức là sinh con ra không có hộ khẩu thành thị không có tư cách ăn lương thực hàng hoá, bởi vậy áp lực kinh tế cũng rất lớn.
Hơn nữa thói quen sinh hoạt đủ loại bất đồng, nên đều có khuynh hướng tìm đối tượng cũng là con em công nhân.
Điều kiện Hình Phong ở trong xưởng coi như là rất tốt, kiếm tiền nhiều ngoại hình không kém, lúc tham gia quân ngũ còn được khen thưởng quân nhân hạng nhì.
Vốn y theo tư lịch của anh, sau khi xuất ngũ là có thể phân đến tốp cán bộ nhưng bản thân anh xin tới tổ vận chuyển làm lái xe, chuyên môn chạy đường dài.
Thời đại này lái xe rất nổi tiếng, tiền lương cao vô cùng, một người còn kiếm được nhiều hơn hai người.
Ở trong một tác phẩm văn học còn có câu nói "Tay lái vừa chuyển, cho làm Huyện trưởng cũng không đổi.
" Tuy là có hơi chút khoa trương nhưng cũng có thể nhìn ra được nghề nghiệp này ở thời đại này nở mày nở mặt thế nào.
Điều kiện gia đình Hình Phong cũng không tệ, xuất thân gia đình công nhân, anh chị phía trên đều là ăn bát sắt (làm công nhân).
Vì vậy trước có không ít gia đình coi trọng Hình Phong, không nghĩ tới lại bị Thạch Lập Hạ cô nương nông thôn này đoạt đi, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
Nhất là thấy nguyên thân ngoại trừ ngoại hình khá ổn, còn những cái khác không vào nổi mắt, lười làm ham ăn, mỗi ngày không cho người khác sắc mặt tốt càng làm cho mọi người không thích.
Vì vậy, nguyên thân cùng mọi người không có qua lại, chỉ có cùng Vương Hồng Hoa trước mắt có thể đi lại với nhau.
“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.
”
Nguyên thân náo loạn ba ngày, mọi người trong xưởng đã sớm biết chuyện.
“Em gái, em không phải bị chủ nhiệm Lý thuyết phục đó chứ?”
Trong miệng Vương Hồng Hoa mùi vị tương đối nặng, lại nói chuyện rất gần khiến Thạch Lập Hạ cau mày.
Vương Hồng Hoa không phát giác Thạch Lập Hạ lạ thường, không ngừng sáp vào gần Thạch Lập Hạ.
"Việc này em không thể gật đầu nhẹ nhàng được, phải cắn chặt, không cho người đàn ông của em học một bài học về sau không chừng còn sẽ làm ra chuyện gì nữa.
"
Thạch Lập Hạ bị hun không chịu nổi, trả lời chiếu lệ: "Chị Vương, tôi biết nên làm như thế nào.
"
Vương Hồng Hoa tận tình khuyên bảo: "Chị cũng là vì tốt cho em, các em mới kết hôn, nếu không đứng lên về sau trong nhà không có phần cho em nói chuyện.
Trong tòa nhà này, chỉ có em là hợp duyên với chị, bằng không chị cũng sẽ không nhiều miệng.
"Tôi biết.
"
Thạch Lập Hạ kéo Vương Hồng Hoa ngồi xuống trên ghế sofa dài bằng gỗ, còn mình ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, bình tĩnh kéo dài khoảng cách.
“Theo chị ấy hả, tốt nhất em nên về nhà mẹ đẻ mấy ngày, để người nhà làm chỗ dựa cho em.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook