"Cô ấy đang giận em, muốn chia rẽ quan hệ của chúng ta.”

Nói xong, cô ta nhịn xuống xúc động muốn mắng người, đỏ mắt nhìn chằm chằm người trước mặt: "Tô Ngọc Đào, cô đừng nổi điên vớ vẩn, tôi và Vĩnh Lan cũng là chị em, tôi đi thăm chị ấy là bình thường, cô đừng có suy bụng ta ra bụng người rồi hắt nước bẩn lên đầu tôi.”

Đám thanh niên trí thức kia vừa tới, Tạ Uyển Trinh quả thật đối với Hứa Văn Thông có chút hảo cảm, nhưng cô ta cũng không tiện trực tiếp đi tìm Hứa Văn Thông, mà lúc ấy vừa vặn lại quen biết Vĩnh Lan, tự nhiên sẽ thường xuyên đi qua.

"Cô thật sự coi người ta là chị em sao?" Nghe cô ta nói thêm hai chữ "chị em", Ngọc Đào ghê tởm không chịu nổi, không cho đối phương cơ hội nói chuyện, cô lại nói: "Được rồi, cô nhường công việc hiện tại cho vị chị em thân thiết này là Tống Vĩnh Lan, tôi lập tức tha thứ cho cô.”

Như thể thuận miệng nói một câu, lại giống như sấm sét trong đất bằng phẳng, làm chết đứng hai người.

Tống Vĩnh Lan cho rằng cô sẽ nói cái gì làm cho mình càng thêm phẫn nộ, kết quả lại không nghĩ tới cô lại muốn Tạ Uyển Trinh nhường công việc của đại đội cho mình?

Nó không giống như cô ta nghĩ!



Ngọc Đào nhìn khuôn mặt đỏ bừng lo lắng của Tạ Uyển Trinh, trong lòng thoải mái một trận: "Cô xem như vậy thật tốt đó nha, tôi vừa tha thứ cho cô, còn có thể thành toàn tình chị em của cô.”

Rõ ràng là lời nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng lại giống như giáng xuống một cái bạt tai, trên mặt Tạ Uyển Trinh là một mảnh nóng đỏ đau đớn!

Trong nháy mắt cô ta liền hiểu được, bất kể hiện tại mình nói cái gì làm cái gì, Tô Ngọc Đào cũng không động lòng.

Cô sẽ không dễ dỗ dành như trước nữa, cũng không nghe lời mình như vậy nữa, không chỉ như thế, ý đồ hiện tại của cô đối với mình vô cùng rõ ràng.

Tô Ngọc Đào đã thay đổi hoàn toàn!

Nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, Tạ Uyển Trinh cắn chặt răng: "Cho nên, mặc kệ tôi làm thế nào cô cũng hiểu lầm chuyện lần trước là tôi cố ý sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương