“Kế Sơn, là bên này này, Minh Nguyệt cãi nhau với người nhà xong rất khổ sở, nói không chừng cậu ấy đang trốn ở đây khóc một mình đây.


“Cậu ấy chỉ là một cô gái, khuya thế này rất không an toàn, chúng ta mau tới xem thử đi.

Nếu cậu ấy mà gặp nguy hiểm gì, em cũng không biết nên làm thế nào mới phải nữa.


Giọng nói quen thuộc lại xa lạ truyền vào trong tai Cao Minh Nguyệt, trong giọng nói lộ ra vả gấp gáp với lo lắng, nhưng dường như còn mang theo một chút hả hê, khiến cô lập tức tỉnh táo lại.

Nhưng mới một giây trước rõ ràng cô còn đang tận hưởng chuyến du lịch của mình.

Cô mới vừa đi vào một lâu đài rất cổ xưa, vốn là một địa điểm du lịch đang rất hot trên mạng.

Kỳ quái là, cô mới vừa vượt qua chỗ bảo vệ, cầm ba lô lên đi vào trong, đầu óc đã choáng váng, sau đó cô không còn biết gì nữa.

Lúc đó trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, có lẽ cô gặp phải cướp, bị bọn cướp đánh bất tỉnh rồi.


Nhưng hiện tại xem ra, dường như chuyện không đơn giản như vậy.

Cao Minh Nguyệt giật mình phát hiện cả người bủn rủn, hạ thân truyền tới cảm giác rất quái dị, là cảm giác trước nay cô chưa từng trải qua.

Quan trọng hơn là, dường như có người đang đè trên người cô.

Người nọ vốn còn đang động, đột nhiên nghe thấy giọng nói truyền từ phía ngoài tới, đối phương cũng ngừng ngay lại.

Cao Minh Nguyệt cố gắng mở to mắt ra đối diện với đôi mắt từ mơ hồ dần trở nên sáng rõ của đối phương.

Cô còn phát hiện, tay mình đang ôm lấy lưng người kia.

Ác liệt hơn là, trên người cô lại là một người đàn ông!
Không thể không nói, xúc cảm bên dưới rõ ràng lại chân thực vô cùng, tấm lưng kiên cố rắn chắc, sờ lên rất thoải mái.

Cao Minh Nguyệt lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ có phải cô điên rồi không!
Người đàn ông kia nghe giọng nói phía ngoài rồi lại nhìn nhìn người phụ nữ dưới người, trong lúc nhất thời hắn cũng rất bối rối, hoàn toàn không biết chuyện này là thế nào.

Nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là tranh thủ xuống khỏi người Cao Minh Nguyệt, còn tiện tay nắm lấy quần áo phủ thẳng lên người cô, bản thân hắn cũng tranh thủ che đi bộ vị trọng yếu rồi xoay người sang chỗ khác.


“Tôi…”
“Anh ngậm miệng lại!” Cao Minh Nguyệt lạnh lùng ngắt lời đối phương.

Mà điều khiến cô kinh ngạc là cô nghe được giọng mình vừa mềm mại vừa kiều mị, khiến cô chỉ hận không thể tìm một cái hố tự chôn mình vào.

Cao Minh Nguyệt dùng hết sức lực toàn thân, nhờ vào ánh trăng, cô như biết được đâu là quần áo của mình.

Cô vừa mặc nhanh quần áo vào vừa thuần thục sửa sang lại tóc tai.

Người đàn ông đối diện cũng nhanh chóng chỉnh đốn lại quần áo trên người.

Không ngờ hai người lại ăn ý vô cùng, không ai nói nhiều một câu.

Vào lúc Cao Minh Nguyệt đang sửa sang lại bản thân, vô số ký ức không thuộc về cô điên cuồng đột kích đầu óc.

Từng tầng từng tầng ký ức bày ra trong đầu khiến cô cảm giác như mình đã trải qua một quãng thời gian rất dài, nhưng thực tế chỉ là chớp mắt.

Chớp mắt vừa rồi đã giúp Cao Minh Nguyệt hiểu rõ một việc, cô xuyên không rồi, hoặc phải nói chính xác hơn là cô xuyên sách rồi, xuyên vào một bộ truyện niên đại tam quan bất chính, tên là 《 Cưng chiều người vợ Kiều Kiều 》.

Mà cô lại xuyên thành bia đỡ đạn cùng tên cùng họ với cô.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương