[Thập Niên 70] Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu
-
Chương 34: Lên Núi Phát Hiện Một Chuyện Ngoài Ý Muốn (1)
Ruộng bậc thang dưới chân núi, rau heo ở giữa các khe núi đều đã bị lấy đi không ít, hai người chỉ còn cách lên núi. Trên đường gặp khá nhiều tụi nhóc nhỏ, trên tay cầm rổ. Cô lúc này mới nghĩ ra, trên núi hiện tại có nấm.
Nấm của mùa xuân chỉ cần trong một hai ngày sẽ bị lấy sạch, nhưng bây giờ.
Người lớn còn đang bận đi thu hoạch đậu phộng, công việc lên núi lấy nấm đều do trẻ nhỏ làm. Đàm Ngọc Dao nghĩ đến nấm, liền nuốt nước miếng ừng ực, mặc dù chỗ này không có gà cho cô hầm nấm, nhưng cũng là một món ngon nha.
Ngày ngày ăn đậu đỏ muối chua, củ cải muối chua, gừng muối chua, răng của cô sắp mềm hết cả rồi.
"Chị Ngọc Linh, chị có biết phân biệt nấm không?"
"Biết nhé, em không biết à?"
Đàm Ngọc Linh nói xong chợt nhớ ra, cô em họ này từ trước đến nay đều không làm gì, tất nhiên là không biết rồi.
Hai người đều ngượng ngùng cười, bước chân có vẻ nhanh hơn một chút.
Trên đường Đàm Ngọc Linh dạy Đạm Ngọc Dao phân biệt rất nhiều loại rau dại cho heo ăn. Thuận tiện đều lấy vào trong gùi. Đàm Ngọc Dao lúc này chỉ nghĩ về nấm, chỉ vội vàng lấy một ít ném vào đáy gùi. Hai người rất nhanh đã vượt qua đám nhóc vừa nãy, trên đường cũng lấy được rất nhiều rau cho heo.
Đàm Ngọc Linh lấy từng bó từng bó bỏ vào trong gùi, còn Đàm Ngọc Dao chỉ tìm xem chung quanh có nấm hay không. Tìm thấy được một cái liền đem đến cho Đàm Ngọc Linh xem, tiện thể học nhận biết các loại nấm.
Nhọc công nửa tiếng tìm được mười mấy cái.
Sau mtộ tiếng, Đàm Ngọc Linh đã được một gùi đầy rau cho heo ăn. Cô ấy để gùi sang một bên, bắt đầu phụ Đàm Ngọc Dao đi tìm nấm.
Hai người cung nhau tìm, tìm rất nhanh, gùi của Đàm Ngọc Dao chẳng mấy chốc đã được nửa gùi. Lúc cô vừa muốn đi xa thêm một chút nữa để tìm thì nhìn thấy một cái cây rất quen mắt. Đứng trước cây ngoảnh đầu lại hỏi.
"Cây này là cây gì?"
Đàm Ngọc Linh ngước mắt lên nhìn.
"Cây dương mai ấy, trái của nó em đã từng ăn qua rồi. Mấy năm trước A Nãi có hái cho em ăn rồi, em còn nói nó rất chua ấy."
Dương mai!
Hai mắt của Đàm Ngọc Dao phát sáng, cô yêu thích nhất chính là vị chua chua ngọt ngọt của trái dương mai trên núi. Trong nhà còn đặc biệt mua cho cô một ngọn núi làm vườn trái cây. Trông toàn loại trái cây mà cô yêu thích.
Lúc trước khi đến mùa ba mẹ cô sẽ dắt cô đến đó hái quả, trên cây dương mai lúc đó chi chít quả, một mảng xanh rì điểm vào đó là những ngôi sao nho nhỏ màu đỏ. Nhưng cái cây trước mắt đã sớm qua mua ra quả, chả trách nhìn thấy quen mắt nhưng trong nháy mắt lại không nhận ra được là cây gì.
Nghĩ tới cây dương mai, Đàm Ngọc Dao liền nhớ đến ba mẹ. Ba mẹ thật sự rất yêu thương mình. Haiz, bọn họ mà thấy mình đã chết rồi chắc sẽ khóc đến chết mất.
"Ngọc Dao, đi thôi! Bên này hết rồi!"
"Ồ!"
Đàm Ngọc Dao đáp lại một tiếng, nhìn xung quang nhớ lại vị trí. Trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, vừa với định nghĩ kỹ lại thì nghe thấy tiếng thúc dục của Ngọc Linh. Liền bị quên trong tích tắc.
Chỉ khi hai người xuống núi, cô mới ngoảnh đầu lại nhìn.
Thấy ngọn núi cô mới đi vừa nãy rất giống với vườn trái cây nhà cô, chợt nhớ đến luồng suy nghĩ vừa nãy mới bỏ qua.
Năm nay là năm 1975, qua hai năm nữa sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học. Nhưng cô không có ý định đi thi. Những gì cần học ở thế giới bên kia cô đều đã học hết rồi, hà tất gì phải ở trong trường học nữa. Đợi đến lúc về sẽ hỏi anh trai, xem anh ấy còn hứng thú đi học nữa không. Anh ấy có thể học đến cấp ba.
Nấm của mùa xuân chỉ cần trong một hai ngày sẽ bị lấy sạch, nhưng bây giờ.
Người lớn còn đang bận đi thu hoạch đậu phộng, công việc lên núi lấy nấm đều do trẻ nhỏ làm. Đàm Ngọc Dao nghĩ đến nấm, liền nuốt nước miếng ừng ực, mặc dù chỗ này không có gà cho cô hầm nấm, nhưng cũng là một món ngon nha.
Ngày ngày ăn đậu đỏ muối chua, củ cải muối chua, gừng muối chua, răng của cô sắp mềm hết cả rồi.
"Chị Ngọc Linh, chị có biết phân biệt nấm không?"
"Biết nhé, em không biết à?"
Đàm Ngọc Linh nói xong chợt nhớ ra, cô em họ này từ trước đến nay đều không làm gì, tất nhiên là không biết rồi.
Hai người đều ngượng ngùng cười, bước chân có vẻ nhanh hơn một chút.
Trên đường Đàm Ngọc Linh dạy Đạm Ngọc Dao phân biệt rất nhiều loại rau dại cho heo ăn. Thuận tiện đều lấy vào trong gùi. Đàm Ngọc Dao lúc này chỉ nghĩ về nấm, chỉ vội vàng lấy một ít ném vào đáy gùi. Hai người rất nhanh đã vượt qua đám nhóc vừa nãy, trên đường cũng lấy được rất nhiều rau cho heo.
Đàm Ngọc Linh lấy từng bó từng bó bỏ vào trong gùi, còn Đàm Ngọc Dao chỉ tìm xem chung quanh có nấm hay không. Tìm thấy được một cái liền đem đến cho Đàm Ngọc Linh xem, tiện thể học nhận biết các loại nấm.
Nhọc công nửa tiếng tìm được mười mấy cái.
Sau mtộ tiếng, Đàm Ngọc Linh đã được một gùi đầy rau cho heo ăn. Cô ấy để gùi sang một bên, bắt đầu phụ Đàm Ngọc Dao đi tìm nấm.
Hai người cung nhau tìm, tìm rất nhanh, gùi của Đàm Ngọc Dao chẳng mấy chốc đã được nửa gùi. Lúc cô vừa muốn đi xa thêm một chút nữa để tìm thì nhìn thấy một cái cây rất quen mắt. Đứng trước cây ngoảnh đầu lại hỏi.
"Cây này là cây gì?"
Đàm Ngọc Linh ngước mắt lên nhìn.
"Cây dương mai ấy, trái của nó em đã từng ăn qua rồi. Mấy năm trước A Nãi có hái cho em ăn rồi, em còn nói nó rất chua ấy."
Dương mai!
Hai mắt của Đàm Ngọc Dao phát sáng, cô yêu thích nhất chính là vị chua chua ngọt ngọt của trái dương mai trên núi. Trong nhà còn đặc biệt mua cho cô một ngọn núi làm vườn trái cây. Trông toàn loại trái cây mà cô yêu thích.
Lúc trước khi đến mùa ba mẹ cô sẽ dắt cô đến đó hái quả, trên cây dương mai lúc đó chi chít quả, một mảng xanh rì điểm vào đó là những ngôi sao nho nhỏ màu đỏ. Nhưng cái cây trước mắt đã sớm qua mua ra quả, chả trách nhìn thấy quen mắt nhưng trong nháy mắt lại không nhận ra được là cây gì.
Nghĩ tới cây dương mai, Đàm Ngọc Dao liền nhớ đến ba mẹ. Ba mẹ thật sự rất yêu thương mình. Haiz, bọn họ mà thấy mình đã chết rồi chắc sẽ khóc đến chết mất.
"Ngọc Dao, đi thôi! Bên này hết rồi!"
"Ồ!"
Đàm Ngọc Dao đáp lại một tiếng, nhìn xung quang nhớ lại vị trí. Trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, vừa với định nghĩ kỹ lại thì nghe thấy tiếng thúc dục của Ngọc Linh. Liền bị quên trong tích tắc.
Chỉ khi hai người xuống núi, cô mới ngoảnh đầu lại nhìn.
Thấy ngọn núi cô mới đi vừa nãy rất giống với vườn trái cây nhà cô, chợt nhớ đến luồng suy nghĩ vừa nãy mới bỏ qua.
Năm nay là năm 1975, qua hai năm nữa sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học. Nhưng cô không có ý định đi thi. Những gì cần học ở thế giới bên kia cô đều đã học hết rồi, hà tất gì phải ở trong trường học nữa. Đợi đến lúc về sẽ hỏi anh trai, xem anh ấy còn hứng thú đi học nữa không. Anh ấy có thể học đến cấp ba.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook