[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
-
Chương 47: Hoa Hồng Nhỏ. (6)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trân Trân vẫn có ý nghĩ của mình: “Nếu không để em đi nói với chị dâu Lý Sảng đi, vốn cũng là chuyện của em.”
Cô mong muốn đi nói đương nhiên có thể, Thị Hoài Minh vẫn là gật đầu: “Được.”
Trân Trân cao hứng ăn cơm xong, sau đó lợi dụng mười lăm phút Thị Hoài Minh cho mình, đến bên cạnh tìm Lý Sảng.
Gõ cửa mở thấy Hà Thạc, cô cười nói: “Đoàn trưởng Hà, tôi tìm chị dâu Lý Sảng.”
Hà Thạc nhìn Trân Trân cười, bản thân cũng không khỏi cười theo, quay đầu gọi Lý Sảng.
Lý Sảng đi ra, hỏi Trân Trân: “Tiêu Miên Hoa, lại tìm chị có chuyện gì?”
Trân Trân nói với cô ấy: “Trước chị dâu chiếu cố giúp em nhiều như vậy, em và anh ba đã nói, ngày mai mời cả nhà chị dâu ăn cơm, em định mua thức ăn về nhà mình làm, mời các chị đến nhà ăn, có thể không?”
Vốn Lý Sảng không muốn đi qua đi lại, chuyện vốn cũng không lớn.
Nhưng nghe Trân Trân nói như vậy, lại nhớ tới mùi vị bánh rán hành Trân Trân làm, cô quyết đoán cười rộ lên nói: “Được.”
Nhìn Lý Sảng đồng ý, Trân Trân cũng vui vẻ.
Cô cũng cười nói: “Tối mai làm cơm xong em sẽ qua gọi chị đến ăn.”
Lý Sảng không làm vẻ khách khí: “Vậy chị không khách khí.”
Trân Trân cười rộ lên tựa như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân.
Vui vẻ của cô xuất phát từ đáy lòng, trong đôi mắt lấp lánh trong suốt như mặt nước.
Vừa chuẩn bị quay về, Trân Trân lại nhớ tới cái gì, do dự một chút lại hỏi Lý Sảng: “Đúng rồi chị dâu, em đến đây vài ngày như thế, liền kết giao một người bạn là chị dâu, cho nên muốn hỏi chị dâu một chút, chị biết có thể mượn bột nở ở đâu không? Em muốn làm bánh bao hấp, làm bánh bao xong em sẽ trả bột nở lại.”
Lý Sảng suy nghĩ một chút: “Chị hỏi giúp em.”
Bình thường cô ấy không thích làm cơm, trong nhà không có cái này.
Nhưng cô ấy quen biết nhiều người, quả thực có thể tìm giúp Trân Trân.
Trân Trân: “Cảm ơn!”
Lý Sảng nhìn nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Trân Trân, bản thân cũng không nhịn được cười theo.
Nhìn Trân Trân đi về, trên mặt cô ấy vẫn mang theo nụ cười quay vào nhà mình.
Vào nhà cô nói với Hà Thạc: “Thị Hoài Minh và Tiểu Miên Hoa, mời chúng ta ngày mai qua nhà bọn họ ăn.”
Hà Thạc quay đầu nhìn cô ấy: “Em đồng ý rồi?”
Lý Sảng: “Đúng vậy, cơm miễn phí, làm gì không đi ăn?”
Hà Thạc: “Trước đây không phải em còn nói không muốn đi tới đi lui, mời qua cũng không đi sao?”
Lý Sảng: “Bây giờ em lại thay đổi chủ ý, không được sao?”
Hà Thạc: “Được... Đương nhiên là được.”
***
Trân Trân về đến nhà, rất vui vẻ nói cho Thị Hoài Minh: “Chị dâu Lý Sảng đồng ý rồi.”
Còn chưa tới mười lăm phút, Thị Hoài Minh nói chuyện này với cô: “Vậy ngày mai anh dẫn em đến chợ Tà Loan mua đồ, em muốn làm những món gì, ngày mai đến chợ mua trực tiếp là được.’
Trân Trân hiếu kỳ: “Chờ Tà Loan?”
Thị Hoài Minh: “Ừ, chợ lớn nhất Hi Thành, đến chủ nhật đặc biệt náo nhiệt.”
Trân Trân cũng rất thích đi chợ, gật đầu thật mạnh nói: “Được.”
Hai người hàn huyên vài câu, thời gian cũng đến.
Thị Hoài Minh liếc mắt nhìn đồng hồ trên bàn, lập tức nghiêm túc: “Chuyện ngày mai ngày mai hãy nói, làm tốt chuyện hôm nay trước.”
Nhìn anh như vậy, Trân Trân cũng mau chóng thu ý nghĩ, vội vã bày ra thái độ chăm chỉ học tập.
Thị Hoài Minh kiểm tra tình hình nắm chắc nội dung học tập mới của cô hôm qua trước.
Nhìn cô nhớ kỹ, biết đọc biết viết chính tả, anh liền dạy chín thanh mẫu còn lại cho cô, dạy xong nói: “Vẫn như vậy, nhân tiện thuộc lòng bảng cửu chương 4: đến 6 một chút.”
Trân Trân gật đầu đáp lại, nhìn anh rời đi.
***
Lý Sảng ăn cơm trưa xong đến cửa hàng thực phẩm làm.
Lúc trong cửa hàng ít người, cô ấy đi tìm A Văn, nói với A Văn: “Nhà cô có bột nở không?”
A Văn nghe vậy rất ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Để làm gì? Cô muốn làm bánh nướng sao?”
“Tôi nướng bánh cái gì chứ.” Lý Sảng cười: “Hàng xóm Tiểu Miên Hoa muốn, tôi hỏi giúp cô ấy một chút.”
Nhắc tới Tiểu Miên Hoa kia, biểu tình trên mặt A Văn cứng đờ, không nói gì nhìn Lý Sảng, sau đó đè thấp âm thanh nói: “Cô có bệnh gì sao? Cô biết rõ ràng tôi trước đây... Vợ anh ấy muốn bột nở, cô tìm tôi?”
Lý Sảng cũng không tức giận: “Cái này không phải ngay trước mặt cô, thuận tiện hỏi sao.”
A Văn tức đến nghiến răng: “Tôi thấy cô chính là cố ý!”
Lý Sảng: “Cô đừng đổ oan tôi.”
Cô ấy vẫn nói chính sự: “Liền hỏi một câu, cô có thể tìm hay không?”
A Văn quả quyết nói: “Không có! Không tìm!”
Nói xong nhìn Lý Sảng một hồi, lại tức giận hỏi: “Có ý gì? Vậy cô xem như là tốt với cô ấy hơn?”
Lý Sảng lại cười một chút: “Cái gì tốt không tốt, hàng xóm lại là chiến hữu, không phải nên giúp đỡ lần nhau sao? Ấu trĩ.”
A Văn mất hứng: “Cô biết rõ tôi... Cô còn giúp cô ấy cái này cái kia!”
Trân Trân vẫn có ý nghĩ của mình: “Nếu không để em đi nói với chị dâu Lý Sảng đi, vốn cũng là chuyện của em.”
Cô mong muốn đi nói đương nhiên có thể, Thị Hoài Minh vẫn là gật đầu: “Được.”
Trân Trân cao hứng ăn cơm xong, sau đó lợi dụng mười lăm phút Thị Hoài Minh cho mình, đến bên cạnh tìm Lý Sảng.
Gõ cửa mở thấy Hà Thạc, cô cười nói: “Đoàn trưởng Hà, tôi tìm chị dâu Lý Sảng.”
Hà Thạc nhìn Trân Trân cười, bản thân cũng không khỏi cười theo, quay đầu gọi Lý Sảng.
Lý Sảng đi ra, hỏi Trân Trân: “Tiêu Miên Hoa, lại tìm chị có chuyện gì?”
Trân Trân nói với cô ấy: “Trước chị dâu chiếu cố giúp em nhiều như vậy, em và anh ba đã nói, ngày mai mời cả nhà chị dâu ăn cơm, em định mua thức ăn về nhà mình làm, mời các chị đến nhà ăn, có thể không?”
Vốn Lý Sảng không muốn đi qua đi lại, chuyện vốn cũng không lớn.
Nhưng nghe Trân Trân nói như vậy, lại nhớ tới mùi vị bánh rán hành Trân Trân làm, cô quyết đoán cười rộ lên nói: “Được.”
Nhìn Lý Sảng đồng ý, Trân Trân cũng vui vẻ.
Cô cũng cười nói: “Tối mai làm cơm xong em sẽ qua gọi chị đến ăn.”
Lý Sảng không làm vẻ khách khí: “Vậy chị không khách khí.”
Trân Trân cười rộ lên tựa như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân.
Vui vẻ của cô xuất phát từ đáy lòng, trong đôi mắt lấp lánh trong suốt như mặt nước.
Vừa chuẩn bị quay về, Trân Trân lại nhớ tới cái gì, do dự một chút lại hỏi Lý Sảng: “Đúng rồi chị dâu, em đến đây vài ngày như thế, liền kết giao một người bạn là chị dâu, cho nên muốn hỏi chị dâu một chút, chị biết có thể mượn bột nở ở đâu không? Em muốn làm bánh bao hấp, làm bánh bao xong em sẽ trả bột nở lại.”
Lý Sảng suy nghĩ một chút: “Chị hỏi giúp em.”
Bình thường cô ấy không thích làm cơm, trong nhà không có cái này.
Nhưng cô ấy quen biết nhiều người, quả thực có thể tìm giúp Trân Trân.
Trân Trân: “Cảm ơn!”
Lý Sảng nhìn nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Trân Trân, bản thân cũng không nhịn được cười theo.
Nhìn Trân Trân đi về, trên mặt cô ấy vẫn mang theo nụ cười quay vào nhà mình.
Vào nhà cô nói với Hà Thạc: “Thị Hoài Minh và Tiểu Miên Hoa, mời chúng ta ngày mai qua nhà bọn họ ăn.”
Hà Thạc quay đầu nhìn cô ấy: “Em đồng ý rồi?”
Lý Sảng: “Đúng vậy, cơm miễn phí, làm gì không đi ăn?”
Hà Thạc: “Trước đây không phải em còn nói không muốn đi tới đi lui, mời qua cũng không đi sao?”
Lý Sảng: “Bây giờ em lại thay đổi chủ ý, không được sao?”
Hà Thạc: “Được... Đương nhiên là được.”
***
Trân Trân về đến nhà, rất vui vẻ nói cho Thị Hoài Minh: “Chị dâu Lý Sảng đồng ý rồi.”
Còn chưa tới mười lăm phút, Thị Hoài Minh nói chuyện này với cô: “Vậy ngày mai anh dẫn em đến chợ Tà Loan mua đồ, em muốn làm những món gì, ngày mai đến chợ mua trực tiếp là được.’
Trân Trân hiếu kỳ: “Chờ Tà Loan?”
Thị Hoài Minh: “Ừ, chợ lớn nhất Hi Thành, đến chủ nhật đặc biệt náo nhiệt.”
Trân Trân cũng rất thích đi chợ, gật đầu thật mạnh nói: “Được.”
Hai người hàn huyên vài câu, thời gian cũng đến.
Thị Hoài Minh liếc mắt nhìn đồng hồ trên bàn, lập tức nghiêm túc: “Chuyện ngày mai ngày mai hãy nói, làm tốt chuyện hôm nay trước.”
Nhìn anh như vậy, Trân Trân cũng mau chóng thu ý nghĩ, vội vã bày ra thái độ chăm chỉ học tập.
Thị Hoài Minh kiểm tra tình hình nắm chắc nội dung học tập mới của cô hôm qua trước.
Nhìn cô nhớ kỹ, biết đọc biết viết chính tả, anh liền dạy chín thanh mẫu còn lại cho cô, dạy xong nói: “Vẫn như vậy, nhân tiện thuộc lòng bảng cửu chương 4: đến 6 một chút.”
Trân Trân gật đầu đáp lại, nhìn anh rời đi.
***
Lý Sảng ăn cơm trưa xong đến cửa hàng thực phẩm làm.
Lúc trong cửa hàng ít người, cô ấy đi tìm A Văn, nói với A Văn: “Nhà cô có bột nở không?”
A Văn nghe vậy rất ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Để làm gì? Cô muốn làm bánh nướng sao?”
“Tôi nướng bánh cái gì chứ.” Lý Sảng cười: “Hàng xóm Tiểu Miên Hoa muốn, tôi hỏi giúp cô ấy một chút.”
Nhắc tới Tiểu Miên Hoa kia, biểu tình trên mặt A Văn cứng đờ, không nói gì nhìn Lý Sảng, sau đó đè thấp âm thanh nói: “Cô có bệnh gì sao? Cô biết rõ ràng tôi trước đây... Vợ anh ấy muốn bột nở, cô tìm tôi?”
Lý Sảng cũng không tức giận: “Cái này không phải ngay trước mặt cô, thuận tiện hỏi sao.”
A Văn tức đến nghiến răng: “Tôi thấy cô chính là cố ý!”
Lý Sảng: “Cô đừng đổ oan tôi.”
Cô ấy vẫn nói chính sự: “Liền hỏi một câu, cô có thể tìm hay không?”
A Văn quả quyết nói: “Không có! Không tìm!”
Nói xong nhìn Lý Sảng một hồi, lại tức giận hỏi: “Có ý gì? Vậy cô xem như là tốt với cô ấy hơn?”
Lý Sảng lại cười một chút: “Cái gì tốt không tốt, hàng xóm lại là chiến hữu, không phải nên giúp đỡ lần nhau sao? Ấu trĩ.”
A Văn mất hứng: “Cô biết rõ tôi... Cô còn giúp cô ấy cái này cái kia!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook