[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
-
Chương 35: Bàn Tay Như Lửa Đốt (2)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thị Hoài Minh đẩy anh, nhưng anh không thèm để ý đến.
Anh tiếp tục đi về phía trước, lên tiếng nói: “Trân Trân, về nhà ăn cơm thôi.”
Trân Trân nghe thấy tiếng mới biết Thị Hoài Minh trở về rồi.
Cô xoay người nhìn Thị Hoài Minh, vội vàng lên tiếng, sau đó đưa quả bóng trong tay trả cho chú chó trắng, rồi nói nhỏ với nó: “Tao phải về nhà ăn cơm rồi, không chơi cùng mày được nữa.”
Nói xong lập tức xoay người trở về nhà.
Hà Thạc đứng tại chỗ nhìn qua, không nhịn được nở nụ cười.
Ngay khi đang cười, vợ anh Lý Sảng đón con trai Hà Tử Nhiên trở về.
Lý Sảng ngó đầu nhìn gương mặt Hà Thạc: “Anh đứng đây vui gì thế?”
Ý cười trên mặt Hà Thạc không thu lại: “Tùy ý vui vậy thôi.”
Lý Sảng không thích câu trả lời chiếu lệ: “Vui tùy ý là vui thế nào?”
Không lòng vòng được nữa, Hà Thạc chỉ có thể nói: “Trông thấy vợ của Thị Hoài Minh nói chuyện với chó, khá nghiêm túc đấy, có chút thú vị.”
“Thế thì có gì vui chứ.” Lý Sảng không cảm nhận được điều gì, kéo Hà Tử Nhiên về nhà.
Mặt khác, Hà Thạc tiếp tục tự giải trí và sải bước theo sau.
***
Trân Trân vừa vào phòng trước tiên liền cất sách về chỗ cũ, sau đó rửa tay ăn cơm.
Ngồi xuống cầm đũa, cô nghĩ ngợi rồi nói với Thị Hoài Minh: “Em ở đây cũng không có chuyện gì là, hay là anh mua mì gạo gì đó về, em ở nhà nấu cơm.”
Thị Hoài Minh nhìn cô hỏi: “Đồ ăn ở nhà ăn không ngon à?”
Trân Trân lắc đầu: “Không phải, cũng ngon lắm, nhưng em muốn ăn cơm mình tự nấu. Ở dưới quê có nhiều việc để làm, đến chỗ này chẳng có việc gì làm cả, em...có chút không quen...”
Thị Hoài Minh hiểu ra, gật đầu đáp: “Được.”
Nói xong lại tiếp tục: “Cũng chẳng phải không có việc gì làm, học cũng rất mệt, trước tiên anh nhắc cho em rõ, anh sẽ là thầy giáo rất nghiêm khắc, thế nên em phải học hành cho tốt, nghiêm túc làm mọi chuyện.”
Nghe thấy cũng có hơi doạ người.
Trân Trân nhấc đũa lên nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”
Thị Hoài Minh liếc nhìn cô, tiếp tục nói: “Em cũng phải hiểu, em không phải học vì anh, không phải học vì bất kì ai, học thức và văn hoá đều cho chính bản thân em, nó sẽ cho phép em suy nghĩ và học cách suy nghĩ, mở rộng tầm nhìn và có những hiểu biết khác nhau. Bây giờ nam nữ bình đẳng rồi, thế nên anh cũng hy vọng em có thể tiến bộ, có một tâm hồn tỉnh táo.”
Trân Trân nghe không hiểu, chỉ có thể tiếp tục đáp: “Vâng”
Thị Hoài Minh nhìn ra cô đang nghe không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục nhồi ép cô bất cứ suy nghĩ gì.
Anh nhìn món ăn trên bàn: “Ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm im lặng, Trân Trân cũng không quen lắm.
Cô muốn chủ động tám chuyện với Thị Hoài Minh, nhưng lại không dám mở miệng.
Trước kia anh cũng không phải thích nói chuyện, bây giờ cơ thể cô lại lạnh và cứng, cô cảm thấy bị áp bức khi ở bên cạnh anh.
Cô ấy vẫn có thể mở miệng khi nói về những điều nghiêm túc, nhưng cô ấy cảm thấy hơi e ngại khi nói về những chuyện tầm phào.
Nhưng nếu như có chút chuyện nhảm cũng không nói được, vậy cũng không giống sống cùng nhau qua những ngày tháng.
Sau khi ăn xong miếng cuối cùng, đặt đũa xuống, cuối cùng Trân Trân cũng cổ vũ chính mình, nhìn Thị Hoài Minh hỏi một câu: “Anh ba, con chó trắng đó, là của nhà ai vậy?”
Thị Hoài Minh đứng dậy thu dọn bát đũa: “Không phải nhà của ai cả, nó chỉ là chó hoang, tên là Đại Bạch, luôn đi dạo trong sân, nhà ai có đồ ăn hay cơm còn thừa sợ hư, thì đưa cho nó ăn.”
Trân Trân vội đứng dậy thu dọn cùng anh: “Nó cũng khá thân với người đó.”
Thị Hoài Minh không chút nương tay: “Nó đi thân với người cho ăn.”
Trân Trân: “...”
Thu dọn bát đũa xong xuôi, Thị Hoài Minh lại dùng giọng điệu công việc nói với Trân Trân: “Bắt đầu từ hôm nay, sẽ để em nghỉ ngơi mười lăm phút. Sau mười lăm phút anh sẽ gọi, em cầm sách Ngữ Văn tiểu học tập một đến tìm anh.”
Trân Trân nghiêm túc đáp lại với vẻ mặt ủ rũ:“ Vâng”
Đột nhiên cảm giác căng thẳng, Trân Trân vội vàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng thời gian rất ngắn, cô cảm giác như mình chỉ ngồi một lát, đã nghe thấy Thị Hoài Minh gọi cô.
Cô đứng dậy cầm sách đi tìm Thị Hoài Minh.
Nhưng khi ngón tay chạm vào chồng sách giáo khoa, cô lại gặp phải một khó khăn khác.
Bởi vì có khoảng hai mươi cuốn sách, và cô ấy không biết cuốn nào là Ngữ Văn cho lớp một.
Do dự một hồi, Trân Trân ôm hết chồng sách lên.
Thị Hoài Minh không ở bên ngoài, cô bèn ôm chồng sách đi đến phòng Thị Hoài Minh bên cạnh.
Nghe thấy động tĩnh của cô, Thị Hoài Minh ở trong phòng nói: “Trực tiếp vào đi.”
Cánh cửa không đóng, để lại một khoảng trống.
Trân Trân ôm sách đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh bàn viết của Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh ngước đầu thấy cô ôm hết chồng sách, thoáng chốc có hơi sửng sốt.
Thị Hoài Minh đẩy anh, nhưng anh không thèm để ý đến.
Anh tiếp tục đi về phía trước, lên tiếng nói: “Trân Trân, về nhà ăn cơm thôi.”
Trân Trân nghe thấy tiếng mới biết Thị Hoài Minh trở về rồi.
Cô xoay người nhìn Thị Hoài Minh, vội vàng lên tiếng, sau đó đưa quả bóng trong tay trả cho chú chó trắng, rồi nói nhỏ với nó: “Tao phải về nhà ăn cơm rồi, không chơi cùng mày được nữa.”
Nói xong lập tức xoay người trở về nhà.
Hà Thạc đứng tại chỗ nhìn qua, không nhịn được nở nụ cười.
Ngay khi đang cười, vợ anh Lý Sảng đón con trai Hà Tử Nhiên trở về.
Lý Sảng ngó đầu nhìn gương mặt Hà Thạc: “Anh đứng đây vui gì thế?”
Ý cười trên mặt Hà Thạc không thu lại: “Tùy ý vui vậy thôi.”
Lý Sảng không thích câu trả lời chiếu lệ: “Vui tùy ý là vui thế nào?”
Không lòng vòng được nữa, Hà Thạc chỉ có thể nói: “Trông thấy vợ của Thị Hoài Minh nói chuyện với chó, khá nghiêm túc đấy, có chút thú vị.”
“Thế thì có gì vui chứ.” Lý Sảng không cảm nhận được điều gì, kéo Hà Tử Nhiên về nhà.
Mặt khác, Hà Thạc tiếp tục tự giải trí và sải bước theo sau.
***
Trân Trân vừa vào phòng trước tiên liền cất sách về chỗ cũ, sau đó rửa tay ăn cơm.
Ngồi xuống cầm đũa, cô nghĩ ngợi rồi nói với Thị Hoài Minh: “Em ở đây cũng không có chuyện gì là, hay là anh mua mì gạo gì đó về, em ở nhà nấu cơm.”
Thị Hoài Minh nhìn cô hỏi: “Đồ ăn ở nhà ăn không ngon à?”
Trân Trân lắc đầu: “Không phải, cũng ngon lắm, nhưng em muốn ăn cơm mình tự nấu. Ở dưới quê có nhiều việc để làm, đến chỗ này chẳng có việc gì làm cả, em...có chút không quen...”
Thị Hoài Minh hiểu ra, gật đầu đáp: “Được.”
Nói xong lại tiếp tục: “Cũng chẳng phải không có việc gì làm, học cũng rất mệt, trước tiên anh nhắc cho em rõ, anh sẽ là thầy giáo rất nghiêm khắc, thế nên em phải học hành cho tốt, nghiêm túc làm mọi chuyện.”
Nghe thấy cũng có hơi doạ người.
Trân Trân nhấc đũa lên nhỏ giọng trả lời: “Vâng.”
Thị Hoài Minh liếc nhìn cô, tiếp tục nói: “Em cũng phải hiểu, em không phải học vì anh, không phải học vì bất kì ai, học thức và văn hoá đều cho chính bản thân em, nó sẽ cho phép em suy nghĩ và học cách suy nghĩ, mở rộng tầm nhìn và có những hiểu biết khác nhau. Bây giờ nam nữ bình đẳng rồi, thế nên anh cũng hy vọng em có thể tiến bộ, có một tâm hồn tỉnh táo.”
Trân Trân nghe không hiểu, chỉ có thể tiếp tục đáp: “Vâng”
Thị Hoài Minh nhìn ra cô đang nghe không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục nhồi ép cô bất cứ suy nghĩ gì.
Anh nhìn món ăn trên bàn: “Ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm im lặng, Trân Trân cũng không quen lắm.
Cô muốn chủ động tám chuyện với Thị Hoài Minh, nhưng lại không dám mở miệng.
Trước kia anh cũng không phải thích nói chuyện, bây giờ cơ thể cô lại lạnh và cứng, cô cảm thấy bị áp bức khi ở bên cạnh anh.
Cô ấy vẫn có thể mở miệng khi nói về những điều nghiêm túc, nhưng cô ấy cảm thấy hơi e ngại khi nói về những chuyện tầm phào.
Nhưng nếu như có chút chuyện nhảm cũng không nói được, vậy cũng không giống sống cùng nhau qua những ngày tháng.
Sau khi ăn xong miếng cuối cùng, đặt đũa xuống, cuối cùng Trân Trân cũng cổ vũ chính mình, nhìn Thị Hoài Minh hỏi một câu: “Anh ba, con chó trắng đó, là của nhà ai vậy?”
Thị Hoài Minh đứng dậy thu dọn bát đũa: “Không phải nhà của ai cả, nó chỉ là chó hoang, tên là Đại Bạch, luôn đi dạo trong sân, nhà ai có đồ ăn hay cơm còn thừa sợ hư, thì đưa cho nó ăn.”
Trân Trân vội đứng dậy thu dọn cùng anh: “Nó cũng khá thân với người đó.”
Thị Hoài Minh không chút nương tay: “Nó đi thân với người cho ăn.”
Trân Trân: “...”
Thu dọn bát đũa xong xuôi, Thị Hoài Minh lại dùng giọng điệu công việc nói với Trân Trân: “Bắt đầu từ hôm nay, sẽ để em nghỉ ngơi mười lăm phút. Sau mười lăm phút anh sẽ gọi, em cầm sách Ngữ Văn tiểu học tập một đến tìm anh.”
Trân Trân nghiêm túc đáp lại với vẻ mặt ủ rũ:“ Vâng”
Đột nhiên cảm giác căng thẳng, Trân Trân vội vàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng thời gian rất ngắn, cô cảm giác như mình chỉ ngồi một lát, đã nghe thấy Thị Hoài Minh gọi cô.
Cô đứng dậy cầm sách đi tìm Thị Hoài Minh.
Nhưng khi ngón tay chạm vào chồng sách giáo khoa, cô lại gặp phải một khó khăn khác.
Bởi vì có khoảng hai mươi cuốn sách, và cô ấy không biết cuốn nào là Ngữ Văn cho lớp một.
Do dự một hồi, Trân Trân ôm hết chồng sách lên.
Thị Hoài Minh không ở bên ngoài, cô bèn ôm chồng sách đi đến phòng Thị Hoài Minh bên cạnh.
Nghe thấy động tĩnh của cô, Thị Hoài Minh ở trong phòng nói: “Trực tiếp vào đi.”
Cánh cửa không đóng, để lại một khoảng trống.
Trân Trân ôm sách đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh bàn viết của Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh ngước đầu thấy cô ôm hết chồng sách, thoáng chốc có hơi sửng sốt.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook