[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
-
Chương 22: Trân Trân (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thị Hoài Hà đang ngồi ở trước gương, trên cổ đang đeo một chiếc khăn lụa đỏ.
Thấy Trân Trân quay lại, Thị Hoài Hà rõ ràng ngạc nhiên một hồi, sau đó lại bình thường nói: "Em về rồi."
Trân Trân không có lên tiếng gọi chị hai, đơn giản đáp lại một tiếng "Ừ", thả rèm xuống đi vào nhà.
Cô gỡ chiếc khăn choàng trên cổ xuống, treo lên đầu giường, lại quay đầu nhìn Thị Hoài Hà.
Thị Hoài Hà còn đang soi gương, nhìn gương mở miệng nói: "Màu đỏ rất là đẹp mắt.", nhất là còn lại vải lụa, giống như một lớp sương, so với vải thô bình thường của các cô, không biết đẹp mắt hơn bao nhiêu.
Đeo khăn lụa trên cổ, cả người liền sáng lên.
Thấy Trân Trân không nói lời nào, Thị Hoài Hà quay đầu.
Chị ta nhìn Trân Trân không chút khách sáo nói: "Khăn lụa này em cho chị đi."
Trân Trân nhìn chị ta một hồi, cũng là không nói chuyện.
Sau đó cô chợt đi đến bên cạnh Thị Hoài Hà, không đợi Thị Hoài Hà kịp phản ứng, trực tiếp cởi khăn lụa trên cổ chị ta xuống, sau đó cầm trong tay nói: "Xin lỗi chị hai, cái này không thể tặng..."
Vừa nói hai giấy, lại tiếp tục: "Chị cũng không nên lục đồ của em, dùng đồ của em."
"Ha! Cái gì gọi là đồ của cô chứ!" Thị Hoài Hà kịp phản ứng, trừng mắt.
Chị ta đứng lên cao hơn so với Trân Trân, dùng thân cao và khí thế chèn ép Trân Trân: “Cái này là cô mua sao? Cái này là em ba mua, là chủ nhân của căn nhà này! Tôi để cho cô đưa cho tôi là đã cho cô mặt mũi, tôi trực tiếp lấy đi thì như thế nào?"
Trân Trân nhìn cô ta: “Đây là anh ba mua cho em, nếu lấy đi mà không xin phép, thì chính là trộm."
Nghe nói như vậy, Thị Hoài Hà nhíu chặt mày.
Chị ta từ trước đến giờ không thích Trân Trân, vào lúc này lại không nhịn được.
Chị ta giễu cợt một chút: “Trộm? Cô nói ai trộm chứ? Cô rõ là người nhà họ Lâm chứ không phải họ Thị, tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của người nhà họ Thị chúng tôi, không phải của cô, cô có hiểu hay không?"
Trân Trân hơi tức giận nói: “Em là con dâu nhà họ Thị, nhà họ Thị bây giờ chính là nhà của em, chị lại lục lọi rương đồ củ em, còn đeo trộm khăn lụa của em, còn muốn cầm đi, đây chính là trộm, chị có hiểu hay không?"
Ha!
Thị Hoài Hà lại trừng mắt nhìn một cái.
Mắt thấy hai người chị em dâu muốn cãi nhau, Chung Mẫn Phân cùng Trần Thanh Mai nghe được động tĩnh liền đi tới.
Chung Mẫn Phân liền kéo rèm cửa lên hỏi: "Chuyện gì?"
Trân Trân cầm khăn lụa, nói trước: "Chị ấy lục lọi rương đồ của con, đeo khăn lụa của con, còn muốn lấy đi."
Chung Mẫn Phân nhìn khăn lụa trong tay Trân Trân, lại nhìn Thị Hoài Hà.
Mặt bà nhăn nhó, nhìn Thị Hoài Hà nói: "Con đang làm gì thế chứ?"
Thị Hoài Hà ngược lại vẫn thật thà trả lời: "Mẹ, con thích cái khăn lụa này, muốn mượn về nhà đeo mấy ngày."
"Không được."
Còn chưa để cho Chung Mẫn Phân mở miệng, Trân Trân liền từ chối.
Thị Hoài Hà nghe nói như vậy, lập tức nổi giận, quay đầu nhìn về phía Trân Trân, cao giọng nói: "Ai yêu, cô đúng thật là xem mình là người nhà họ Thị, em ba còn chưa biết khi nào sẽ bỏ cô đâu! Cô cũng đừng vui mừng quá sớm, cho là có khăn lụa thì mình đã là phu nhân đoàn trưởng, cô nhìn bản thân xem, xứng với Hoài Minh nhà chúng tôi sao?"
Thị Hoài Hà vừa dứt lời, Chung Mẫn Phân liền đánh mạnh vào lưng của chị ta.
Thị Hoài Hà bị đánh đau, quay đầu lại nhìn Chung Mẫn Phân: "Mẹ, sao mẹ đánh con chứ?"
Chung Mẫn Phân kéo chị ta đi ra bên ngoài: “Do cái miệng tùy tiện của con!"
Kéo ra bên ngoài, Thị Hoài Chung và chồng của Thị Hoài Hà cũng từ phòng chính đi ra.
Thị Hoài Chung đi tới bên cạnh hỏi: "Chuyện gì thế?"
Thị Hoài Hà lớn tiếng nói: "Anh cả, mẹ đánh em!"
Chung Mẫn Phân: "Đánh đáng đời con!"
Vừa nói vừa đánh thêm hai cái.
Bên ngoài ồn ào ầm ĩ, Trân Trân cũng không đi ra.
Trần Thanh Mai cũng không đi ra ngoài, chị kéo Trân Trân ngồi xuống giường, nhỏ giọng an ủi cô.
Dỗ cô: "Đừng nghe em ấy nói bậy, đừng để trong lòng."
Trân Trân nắm chặt khăn lụa đỏ trong tay, cúi đầu không nói tiếng nào.
Trần Thanh Mai xoa lưng an ủi cô một lúc.
Chung Mẫn Phân dạy bảo Thị Hoài Hà xong cũng đi vào, cũng nhẹ giọng, dỗ dành Trân Trân mấy câu.
Trân Trân cúi đầu nhẹ hít hít lỗ mũi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chung Mẫn Phân.
Giọng nói của cô có chút khàn khàn: “Mẹ, lần sau nếu có viết thư cho anh ba, trong thư nói với anh ấy một câu, con sẽ đi tìm anh ấy. Nói chuyện này cho rõ ràng, nếu như anh ấy muốn ly hôn với con, con cũng sẽ không quấn lấy anh ấy nữa."
Chung Mẫn Phân nghe nói như vậy trong lòng cũng trầm xuống.
Bà vỗ nhẹ lên mua bàn tay của Trân Trân: "Con cũng nói bậy! Ly hôn gì chứ? Hoài Minh dám ly hôn với con, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với nó! Vợ của Hoài Minh chỉ có thể là con!"
Trân Trân nhìn khăn lụa đỏ trong tay.
Không nói nửa lời.
* * *
Thị Hoài Hà đang ngồi ở trước gương, trên cổ đang đeo một chiếc khăn lụa đỏ.
Thấy Trân Trân quay lại, Thị Hoài Hà rõ ràng ngạc nhiên một hồi, sau đó lại bình thường nói: "Em về rồi."
Trân Trân không có lên tiếng gọi chị hai, đơn giản đáp lại một tiếng "Ừ", thả rèm xuống đi vào nhà.
Cô gỡ chiếc khăn choàng trên cổ xuống, treo lên đầu giường, lại quay đầu nhìn Thị Hoài Hà.
Thị Hoài Hà còn đang soi gương, nhìn gương mở miệng nói: "Màu đỏ rất là đẹp mắt.", nhất là còn lại vải lụa, giống như một lớp sương, so với vải thô bình thường của các cô, không biết đẹp mắt hơn bao nhiêu.
Đeo khăn lụa trên cổ, cả người liền sáng lên.
Thấy Trân Trân không nói lời nào, Thị Hoài Hà quay đầu.
Chị ta nhìn Trân Trân không chút khách sáo nói: "Khăn lụa này em cho chị đi."
Trân Trân nhìn chị ta một hồi, cũng là không nói chuyện.
Sau đó cô chợt đi đến bên cạnh Thị Hoài Hà, không đợi Thị Hoài Hà kịp phản ứng, trực tiếp cởi khăn lụa trên cổ chị ta xuống, sau đó cầm trong tay nói: "Xin lỗi chị hai, cái này không thể tặng..."
Vừa nói hai giấy, lại tiếp tục: "Chị cũng không nên lục đồ của em, dùng đồ của em."
"Ha! Cái gì gọi là đồ của cô chứ!" Thị Hoài Hà kịp phản ứng, trừng mắt.
Chị ta đứng lên cao hơn so với Trân Trân, dùng thân cao và khí thế chèn ép Trân Trân: “Cái này là cô mua sao? Cái này là em ba mua, là chủ nhân của căn nhà này! Tôi để cho cô đưa cho tôi là đã cho cô mặt mũi, tôi trực tiếp lấy đi thì như thế nào?"
Trân Trân nhìn cô ta: “Đây là anh ba mua cho em, nếu lấy đi mà không xin phép, thì chính là trộm."
Nghe nói như vậy, Thị Hoài Hà nhíu chặt mày.
Chị ta từ trước đến giờ không thích Trân Trân, vào lúc này lại không nhịn được.
Chị ta giễu cợt một chút: “Trộm? Cô nói ai trộm chứ? Cô rõ là người nhà họ Lâm chứ không phải họ Thị, tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của người nhà họ Thị chúng tôi, không phải của cô, cô có hiểu hay không?"
Trân Trân hơi tức giận nói: “Em là con dâu nhà họ Thị, nhà họ Thị bây giờ chính là nhà của em, chị lại lục lọi rương đồ củ em, còn đeo trộm khăn lụa của em, còn muốn cầm đi, đây chính là trộm, chị có hiểu hay không?"
Ha!
Thị Hoài Hà lại trừng mắt nhìn một cái.
Mắt thấy hai người chị em dâu muốn cãi nhau, Chung Mẫn Phân cùng Trần Thanh Mai nghe được động tĩnh liền đi tới.
Chung Mẫn Phân liền kéo rèm cửa lên hỏi: "Chuyện gì?"
Trân Trân cầm khăn lụa, nói trước: "Chị ấy lục lọi rương đồ của con, đeo khăn lụa của con, còn muốn lấy đi."
Chung Mẫn Phân nhìn khăn lụa trong tay Trân Trân, lại nhìn Thị Hoài Hà.
Mặt bà nhăn nhó, nhìn Thị Hoài Hà nói: "Con đang làm gì thế chứ?"
Thị Hoài Hà ngược lại vẫn thật thà trả lời: "Mẹ, con thích cái khăn lụa này, muốn mượn về nhà đeo mấy ngày."
"Không được."
Còn chưa để cho Chung Mẫn Phân mở miệng, Trân Trân liền từ chối.
Thị Hoài Hà nghe nói như vậy, lập tức nổi giận, quay đầu nhìn về phía Trân Trân, cao giọng nói: "Ai yêu, cô đúng thật là xem mình là người nhà họ Thị, em ba còn chưa biết khi nào sẽ bỏ cô đâu! Cô cũng đừng vui mừng quá sớm, cho là có khăn lụa thì mình đã là phu nhân đoàn trưởng, cô nhìn bản thân xem, xứng với Hoài Minh nhà chúng tôi sao?"
Thị Hoài Hà vừa dứt lời, Chung Mẫn Phân liền đánh mạnh vào lưng của chị ta.
Thị Hoài Hà bị đánh đau, quay đầu lại nhìn Chung Mẫn Phân: "Mẹ, sao mẹ đánh con chứ?"
Chung Mẫn Phân kéo chị ta đi ra bên ngoài: “Do cái miệng tùy tiện của con!"
Kéo ra bên ngoài, Thị Hoài Chung và chồng của Thị Hoài Hà cũng từ phòng chính đi ra.
Thị Hoài Chung đi tới bên cạnh hỏi: "Chuyện gì thế?"
Thị Hoài Hà lớn tiếng nói: "Anh cả, mẹ đánh em!"
Chung Mẫn Phân: "Đánh đáng đời con!"
Vừa nói vừa đánh thêm hai cái.
Bên ngoài ồn ào ầm ĩ, Trân Trân cũng không đi ra.
Trần Thanh Mai cũng không đi ra ngoài, chị kéo Trân Trân ngồi xuống giường, nhỏ giọng an ủi cô.
Dỗ cô: "Đừng nghe em ấy nói bậy, đừng để trong lòng."
Trân Trân nắm chặt khăn lụa đỏ trong tay, cúi đầu không nói tiếng nào.
Trần Thanh Mai xoa lưng an ủi cô một lúc.
Chung Mẫn Phân dạy bảo Thị Hoài Hà xong cũng đi vào, cũng nhẹ giọng, dỗ dành Trân Trân mấy câu.
Trân Trân cúi đầu nhẹ hít hít lỗ mũi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Chung Mẫn Phân.
Giọng nói của cô có chút khàn khàn: “Mẹ, lần sau nếu có viết thư cho anh ba, trong thư nói với anh ấy một câu, con sẽ đi tìm anh ấy. Nói chuyện này cho rõ ràng, nếu như anh ấy muốn ly hôn với con, con cũng sẽ không quấn lấy anh ấy nữa."
Chung Mẫn Phân nghe nói như vậy trong lòng cũng trầm xuống.
Bà vỗ nhẹ lên mua bàn tay của Trân Trân: "Con cũng nói bậy! Ly hôn gì chứ? Hoài Minh dám ly hôn với con, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với nó! Vợ của Hoài Minh chỉ có thể là con!"
Trân Trân nhìn khăn lụa đỏ trong tay.
Không nói nửa lời.
* * *
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook