[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
-
Chương 8: Sắp Xếp. (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng vậy, nhìn giường lớn được thu dọn sạch sẽ, còn vừa vặn đúng ba người. Nhiều hơn một người thì phải chuyển chỗ, có hơi chật chội.
Cô nhìn những thứ đồ đạc được dọn dẹp gọn gàng nằm bất động trên giường… Dù sao thì cô cũng không có gì cần thu dọn.
Cô quyết định tìm chỗ trống trong phòng cất đồ đạc, cầm bản đồ ngồi nghiên cứu một lúc rồi ra ngoài đi dạo. Mặc dù không có nhiều tiền nhưng cô cũng không quá tiết kiệm, quần áo, chăn mền, đồ dùng gì cần mua cô đều mua hết… suy cho cùng hết tiền thì vẫn có thể tìm cách kiếm về lại.
Buổi tối Nhan Hoan gặp được ba người bạn cùng phòng.
Người tóc ngắn, có hơi lớn tuổi chính là nữ đội trưởng đội nữ thanh niên trí thức Trần Mẫn Phân mà nhân viên công tác nhắc đến. Người có đôi mắt phượng xinh đẹp, khí chất hơi lạnh lùng tên Lương Tuyết Cầm. Còn có một người thắt hai bím tóc, đôi mắt to tròn, nhìn trẻ tuổi hoạt bát thì lên Vương Thiến Thiến.
Ba người kia gặp Nhan Hoan thì đều giật mình.
Lúc này Nhan Hoan đang ở ký túc xá, trong phòng có giường sưởi nên không đeo khăn quàng cổ với đội mũ dày, thậm chí đến áo bông cô cũng không mang. Cô chỉ mang một cái áo khoác mỏng, ngẩng đầu nhìn ba người đi vào. Da cô trắng nõn nà, cổ nuột như cổ ngỗng, cười lên mắt sáng như sao, trong nhất thời ba người đều ngây ra.
“Em tên Nhan Hoan, là thanh niên trí thức mới đến.”
Nhan Hoan tự giới thiệu bản thân.
Cô thế mà lại dùng công việc làm công nhân đổi lấy cơ hội xuống nông trường. Ngoại trừ cơ hội được chỉ định chỗ xuống nông thôn, cô còn tìm thanh niên trí thức ở Thanh Châu nhờ làm thêm một việc đó là đổi tên trên thư giới thiệu từ Thẩm Nhan Hoan thành Nhan Hoan. Trước đó khi đăng ký ở nông trường thanh niên trí thức thì tên của cô đã là Nhan Hoan.
Cả đám người càng ngẩn ra. Bởi vì lúc này tất cả mọi người đều cố gắng lấy được một suất về thành phố… Trước kia ký túc xá của các cô có sáu người, cũng chính là vì thế mới trống như vậy.
Lúc này có người vội vàng xuống thành phố như vậy sao?
Còn trông xinh đẹp như vậy nữa chứ… xinh đẹp đến lạ lùng.
Nhưng sau khi ngẩn ngơ xong thì các cô cũng vui vẻ lên tiếng chào hỏi Nhan Hoan. Ở nơi đây mài dũa nhiều năm như vậy, tuổi tác lớn thì tính tình cũng vững hơn rất nhiều.
Nhan Hoan nhìn giường chiếu, hơi xấu hổ, nói: “Nhờ mọi người thu dọn ra một vị trí cho em, làm phiền mọi người chen chúc rồi.”
Trần Mẫn Phân cười nói: “Cái này thì có gì chứ, vốn nên là như vậy. Vả lại thêm một người cũng không chen chúc gì, còn vui vẻ hơn. Nhiều năm trước đây bọn chị đều là ở sáu người.”
Nói xong thì cô ấy quay lại bàn bạc với Lương Tuyết Cầm và Vương Thiến Thiến. Sau khi bàn xong thì dời giường của Vương Thiến Thiến qua bên cạnh, để Nhan Hoan kê giường bên cạnh Vương Thiến Thiến. Như vậy thì theo thứ tự thì giữa Trần Mẫn Phân và Vương Thiến Thiến cách nhau một chỗ trống, vừa đủ để bỏ hai chiếc bàn nhỏ. Nhan Hoan thì nằm cách Lương Tuyết Cầm một chỗ trống, ở giữa bỏ một chiếc bàn nhỏ của Lương Tuyết Cầm.
Trần Mẫn Phân nói với Nhan Hoan: “Cái giường nhỏ này ở đội sinh hoạt có bán, lát nữa em cũng có thể đi mua nó.”
Nhan Hoan cảm ơn cô ấy, mọi người thì đến phụ cô trải giường, lại chừa cho cô một vị trí trong tủ quần áo, xem như là tạm thời sắp xếp ổn thỏa.
Bận rộn một lúc như vậy, mọi người quen thân hơn thì cũng thuận miệng trò chuyện hàn huyên.
Vương Thiến Thiến khá hoạt bát, cô ấy tò mò, hỏi: “Nhan Hoan, bây giờ ai cũng muốn về thành phố, trong thành phố cũng không còn động viên mọi người xuống nông thôn như trước đây nữa đúng không? Sao cô lại xuống nông thôn vậy, còn chạy đi xa như thế… Chúng tôi không nghe bên chỗ văn phòng thanh niên trí thức thông báo có thanh niên trí thức mới đến nông trường nữa.”
Đúng vậy, nhìn giường lớn được thu dọn sạch sẽ, còn vừa vặn đúng ba người. Nhiều hơn một người thì phải chuyển chỗ, có hơi chật chội.
Cô nhìn những thứ đồ đạc được dọn dẹp gọn gàng nằm bất động trên giường… Dù sao thì cô cũng không có gì cần thu dọn.
Cô quyết định tìm chỗ trống trong phòng cất đồ đạc, cầm bản đồ ngồi nghiên cứu một lúc rồi ra ngoài đi dạo. Mặc dù không có nhiều tiền nhưng cô cũng không quá tiết kiệm, quần áo, chăn mền, đồ dùng gì cần mua cô đều mua hết… suy cho cùng hết tiền thì vẫn có thể tìm cách kiếm về lại.
Buổi tối Nhan Hoan gặp được ba người bạn cùng phòng.
Người tóc ngắn, có hơi lớn tuổi chính là nữ đội trưởng đội nữ thanh niên trí thức Trần Mẫn Phân mà nhân viên công tác nhắc đến. Người có đôi mắt phượng xinh đẹp, khí chất hơi lạnh lùng tên Lương Tuyết Cầm. Còn có một người thắt hai bím tóc, đôi mắt to tròn, nhìn trẻ tuổi hoạt bát thì lên Vương Thiến Thiến.
Ba người kia gặp Nhan Hoan thì đều giật mình.
Lúc này Nhan Hoan đang ở ký túc xá, trong phòng có giường sưởi nên không đeo khăn quàng cổ với đội mũ dày, thậm chí đến áo bông cô cũng không mang. Cô chỉ mang một cái áo khoác mỏng, ngẩng đầu nhìn ba người đi vào. Da cô trắng nõn nà, cổ nuột như cổ ngỗng, cười lên mắt sáng như sao, trong nhất thời ba người đều ngây ra.
“Em tên Nhan Hoan, là thanh niên trí thức mới đến.”
Nhan Hoan tự giới thiệu bản thân.
Cô thế mà lại dùng công việc làm công nhân đổi lấy cơ hội xuống nông trường. Ngoại trừ cơ hội được chỉ định chỗ xuống nông thôn, cô còn tìm thanh niên trí thức ở Thanh Châu nhờ làm thêm một việc đó là đổi tên trên thư giới thiệu từ Thẩm Nhan Hoan thành Nhan Hoan. Trước đó khi đăng ký ở nông trường thanh niên trí thức thì tên của cô đã là Nhan Hoan.
Cả đám người càng ngẩn ra. Bởi vì lúc này tất cả mọi người đều cố gắng lấy được một suất về thành phố… Trước kia ký túc xá của các cô có sáu người, cũng chính là vì thế mới trống như vậy.
Lúc này có người vội vàng xuống thành phố như vậy sao?
Còn trông xinh đẹp như vậy nữa chứ… xinh đẹp đến lạ lùng.
Nhưng sau khi ngẩn ngơ xong thì các cô cũng vui vẻ lên tiếng chào hỏi Nhan Hoan. Ở nơi đây mài dũa nhiều năm như vậy, tuổi tác lớn thì tính tình cũng vững hơn rất nhiều.
Nhan Hoan nhìn giường chiếu, hơi xấu hổ, nói: “Nhờ mọi người thu dọn ra một vị trí cho em, làm phiền mọi người chen chúc rồi.”
Trần Mẫn Phân cười nói: “Cái này thì có gì chứ, vốn nên là như vậy. Vả lại thêm một người cũng không chen chúc gì, còn vui vẻ hơn. Nhiều năm trước đây bọn chị đều là ở sáu người.”
Nói xong thì cô ấy quay lại bàn bạc với Lương Tuyết Cầm và Vương Thiến Thiến. Sau khi bàn xong thì dời giường của Vương Thiến Thiến qua bên cạnh, để Nhan Hoan kê giường bên cạnh Vương Thiến Thiến. Như vậy thì theo thứ tự thì giữa Trần Mẫn Phân và Vương Thiến Thiến cách nhau một chỗ trống, vừa đủ để bỏ hai chiếc bàn nhỏ. Nhan Hoan thì nằm cách Lương Tuyết Cầm một chỗ trống, ở giữa bỏ một chiếc bàn nhỏ của Lương Tuyết Cầm.
Trần Mẫn Phân nói với Nhan Hoan: “Cái giường nhỏ này ở đội sinh hoạt có bán, lát nữa em cũng có thể đi mua nó.”
Nhan Hoan cảm ơn cô ấy, mọi người thì đến phụ cô trải giường, lại chừa cho cô một vị trí trong tủ quần áo, xem như là tạm thời sắp xếp ổn thỏa.
Bận rộn một lúc như vậy, mọi người quen thân hơn thì cũng thuận miệng trò chuyện hàn huyên.
Vương Thiến Thiến khá hoạt bát, cô ấy tò mò, hỏi: “Nhan Hoan, bây giờ ai cũng muốn về thành phố, trong thành phố cũng không còn động viên mọi người xuống nông thôn như trước đây nữa đúng không? Sao cô lại xuống nông thôn vậy, còn chạy đi xa như thế… Chúng tôi không nghe bên chỗ văn phòng thanh niên trí thức thông báo có thanh niên trí thức mới đến nông trường nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook